Chương 227: Lâm Bình về Tây Ninh, Trịnh Khanh Kiều hiến kế
Trước mắt mà nói, không có bất kì sự việc nào quan trọng hơn Tô Uyên. "Khanh Kiều, đứng ở góc độ con gái mấy người mà nói, tôi phải làm sao mới có thể bù đắp lại cho Tô Uyên?"
Trên đường về nhà, Lâm Bình chọn vài chuyện quan trọng giữa mình và Tô Uyên kể lại cho Trịnh Khanh Kiều nghe, sau đó hỏi.
Chu Thanh thì không hiểu tâm tư của mấy người con gái này, nhưng Lâm Bình cảm thấy, Trịnh Khanh Kiều là người tràn đầy vẻ nữ tính, là người con gái sống trong thành phố lớn, có lẽ có thể cho anh một gợi ý không tồi.
Nghe vậy.
Sắc mặt Trịnh Khanh Kiều trở nên phức tạp.
Hóa ra, Lâm Bình kết duyên với Tô Uyên như vậy à! Một lát sau, Trịnh Khanh Kiều bỗng nhiên cười rộ lên, nói: "Vấn đề này à, thực ra rất đơn giản mà!"
Lâm Bình lặng người.
Rất đơn giản?
Những chuyện khác Lâm Bình đều có cách giải quyết cả, chỉ có chuyện này, làm cho Lâm Thanh Sơn toàn năng bỏ tay chịu trói.
Làm anh đau đầu không thôi! "Tôi phải làm thế nào?"
Lâm Bình vội vàng hỏi. "Cậu ấy à... Một thắng thẳng nam, không hiểu tâm tư con gái gì cả..." Trịnh Khanh Kiều nói xa xôi. Sau đó mới nghiêm mặt nói: "Cậu thấy đối với Tô Uyên mà nói, thứ gì là quan trọng nhất?"
Nghe vậy, Lâm Bình nhíu chặt lông mày.
Một lát sau, người trước giờ không quan tâm gì như Trần Bình đột nhiên kích động nói: "Tô Phi Tuyết Anh đột nhiên hiểu ra nên làm thế nào tiếp rồi. "Đúng thế, đối với một người mẹ mà nói, đặc biệt là 'mẹ đơn thân như Tô Uyên, con gái đương nhiên là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô ấy" "Nếu Tô Phi Tuyết cứ dính lấy cậu, cho dù trong lòng Tô Uyên không tình nguyện, thậm chí có hận cậu đi nữa, nhưng vì con gái, cô ấy đều có thể đưa ra thỏa hiệp." "Một khi đã nhượng bộ, vậy thì cậu sẽ có cơ hội rồi, còn về sau này như thế nào thì còn phải xem bản lĩnh cùng tấm lòng của cậu nữa!"
Trịnh Khanh Kiều cười cười.
Nhưng trong ánh mắt lại lỏe lên sự cô đơn.
Người ưu tú như Lâm Bình à, cô ấy chỉ có thể trợ mắt nhìn thôi.
Còn phải lập kế hoạch giúp anh, dạy anh làm thế nào để theo đuổi phụ nữ.
Đúng thật là
Cả thiên hạ chỉ có bà đây mới hào phóng như vậy thôi.
Đổi thành mấy con mụ mưu mô khác, đừng nói đến thật lòng bày mưu hiến kế, còn phá hoại tình cảm, thậm chỉ sử dụng đến những thủ đoạn bỉ ổi, đó đều là chuyện bình thường. "Khanh Kiều, cảm ơn cậu." "Cậu muốn ăn gì không? Tôi mời cậu ăn bữa cơm, địa điểm tùy cậu chọn"
Lâm Bình cười cười. "Là cậu nói đấy nhé, đừng trách tôi hung hăng ăn một bữa của cậu."
Trịnh Khanh Kiều nghiến răng ken két, bộ dạng như muốn nuốt sống Lâm Bình.
Có điều.
Sau khi đến Hải Châu, Trịnh Khanh Kiều lại không hề chọn chỗ cao sang mà hung hăng ăn một bữa của Lâm
Bình.
Mà lại gọi Trần Tĩnh và Hà Duyên ra, mấy người lại quay về con đường ăn vặt bên ngoài trường trung học, ăn một bữa.
Sau khi tạm biệt Trịnh Khanh Kiều, Lâm Bình quay lại chung cư Hạnh Phúc một chuyến. Đến thăm cha mẹ nuôi.
Có điều, sau khi Lâm Bình rời khỏi Hải Châu, Lâm Nhã đang vùi đầu vào công việc của tập đoàn Bắc Thanh.
Cô ấy được Dương Thiên Long hỗ trợ, không chỉ nằm giữ cổ phần mà còn tham gia vào công việc của tập đoàn Bắc Thanh, vì chuyện của dự án danh lam thắng cảnh ở chân núi Hoàng Long mà bận lên bận xuống.
Có lẽ chỉ khi thực sự bận rộn, mới có thể quên đi những phiền muộn liên quan đến Lâm Bình.
Anh trai của cô ấy, cuối cùng cũng không thuộc về cô ay.
Bởi thế, trong nhà cha mẹ nuôi, Lâm Bình không gặp được Lâm Nhã.
Sau khi thăm cha mẹ nuôi xong, ăn một bữa cơm tối,
Lâm Bình lần nữa rời đi.
Lâm Bình cùng Diệp Thành xuất phát từ Tây Ninh, lái con xe minicooper của Trịnh Khanh Kiều, vì thế, Chu Thanh đã phải người lái xe về Tây Ninh đón Lâm Bình.
Anh chạy xe ngược về Tây Ninh suốt đêm! "Thanh Sơn, cậu muốn đi gặp cô Lâm Nhã không?"
Trước khi đến đường cao tốc, Diệp Thành hỏi khi đi qua chỗ tập đoàn Bắc Thanh.
Lâm Bình ngồi ghế sau, ánh mắt xa xắm nhìn về phía trụ sở của tập đoàn Bắc Thanh các đó không xa, ngón trỏ với ngón giữa gõ gõ nhẹ nhàng lên đầu gối, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Sau khi gỡ bỏ được hiểu lầm, tâm tư của Lâm Nhã đã thay đổi, Lâm Bình sao có thể không cảm nhận được chứ. Mà anh bây giờ, đã có Tô Uyên rồi.
Chỉ có thể nói là tạo hóa trêu ngươi thôi.
Đối với Lâm Nhã, anh không cách nào nói ra bất cứ hứa hẹn gì.
E là kiếp này chỉ có thể làm anh em mà thôi.
Nếu ở nhà đã không gặp, có lẽ là trời đã sắp đặt. Bây giờ gặp lại, chẳng bằng không gặp Một lát sau.
Lâm Bình nhẹ lắc đầu, nói: "Về Tây Ninh đi Lúc Lâm Bình quay lại Tây Ninh đã là nửa đêm rồi. "Thanh Sơn, trong thời gian cậu rời đi, có mười một đợt, tổng cộng mười tám người, có ý với Tô Uyên."
Chu Thanh báo cáo. "Mười tám người?"
Khóe miệng Lâm Bình cong lên nụ cười lạnh. "Giết hết rồi?"
Sau đó, Lâm Bình hỏi.
Chu Thanh gật đầu.
Đối với kẻ địch, cách làm của Chu Thanh cùng Lâm
Bình không khác gì nhau lắm, không hề nhân từ nương tay! "Lúc trước ở Bắc Cảnh, cần phải không từ thủ đoạn răn đe đối phương, nhưng bây giờ, không nhất thiết phải làm thế nữa."
Lâm Bình hời hợt nói.
Bây giờ, giết không bằng bắt "Có một người bắt một người, toàn bộ bắt lại, tra khảo lai lịch của đối phương, tôi muốn đến cửa thăm từng nhà một" "Tôi muốn xem xem, có những ai dám làm mưa làm gió trong mảnh đất này!" "Không trả cho tôi cái giá thê thảm, tuyệt không thể buông tay!" Т*rцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Ánh mắt Lâm Bình lạnh lùng. "Thanh Sơn, như vậy có nguy hiểm không?" Chu Thanh đương nhiên biết ý của Lâm Bình.
Dự định của Lâm Bình, giống như đối phó với Hồng Diệp vậy, giết những người này không bằng bắt hết lại, đến cửa thu tiền chuộc, lợi nhuận vô cùng lớn.
Nhưng dù sao vết thương của Lâm Bình vẫn chưa khỏi.
Mà bây giờ những người bước vào Tây Ninh, có không ít người lai lịch lớn, nếu Lâm Bình tự mình đến cửa trên sân nhà của đối phương, cho dù Lâm Bình có thực lực, cũng chưa chắc có thể an toàn rút lui. "Không sao, cho tôi một thời gian, vết thương của tôi có thể bình phục bảy tám phần rồi!"
Lâm Bình cười nói.
Đem những thu hoạch ở thôn Trịnh Vân kể lại cho Chu
Thanh.
Nghe xong, Chu Thanh lập tức yên tâm. Khuôn mặt lộ ra nụ cười tươi.
Thanh Sơn phục hồi bảy tám phần thực lực, cho dù không vào trong thần cảnh, cũng tuyệt đối không Tông sư nào địch lại nổi. "Trận boxing ngầm trên thuyền ở biển quốc tế Thiên Môn ba năm một lần là khi nào?"
Một lát sau, Lâm Bình lại hỏi.
Thế lực hải ngoại ngầm ở Thiên Môn, mỗi ba năm đều bao cả một du thuyền hào hoa có thể chịu một nghìn người trở lên, đi trên biển quốc tế từ nửa tháng đến một tháng.
Ban ngày du ngoạn.
Tối đến lại là trận đấu boxing ngầm đẫm máu.
Người tham dự rất đông!
Du khách không giàu thì sang, thực lực của tuyển thủ tham gia trận đấu boxing ngầm cũng vô cùng cao thâm, thậm chí đại đa số đều là nội kình võ giả, nghe nói, đã có một lần, còn có một vị siêu phàm giả phương tây, cũng là người mà phương đông gọi là Tông sư Hóa Cảnh tham gia, cuối cùng thắng được phần thưởng gần một triệu đôla Mỹ.
Tên tuổi của boxing du thuyền biển quốc tế Thiên Môn nổi tiếng thế giới. Thiên Môn tổ chức hai đợt boxing du thuyền biển quốc tế trước đó, những đại gia tham gia gần như phân bố khắp thế giới. "Cách lần trước Thiên Môn tổ chức boxing du thuyền vừa hay qua đúng ba năm, đợt tiếp theo, xác định là tháng sau ngày mùng một tháng một, ngày bắt đầu một năm mới!"
Chu Thanh lần nữa báo cáo. "Được." "Lần này, tôi sẽ nhổ cả rễ của Thiên Môn lên!"
Trong ánh mắt của Lâm Bình lóe lên một tia lạnh lùng. Khi Trần Tấn Long bắt Tô Uyên đi, Lâm Bình đã từng nói, Trần Tấn Long đang gây rắc rối cho Thiên Môn.
Mà bây giờ, Victor người đang sắp xuống mồ rồi còn dám lên mạng tung tin tức khiêu khích anh.
Lâm Bình đương nhiên không thể mềm lòng nương tay. Diệt trừ Thiên Môn. Răn đe toàn cầu!
Ai dám dễ dàng bước vào vùng đất này gây chuyện, dù ở đâu cũng sẽ phải chết!