Chương 232: Muốn ngủ chung
Lâm Bình chờ mãi rốt cuộc cũng nhận được điện thoại của Tô Uyên.
Lúc này đây, vẻ mặt Lâm Bình hết sức vui mừng. Sau khi kết nối. "Alo, Uyên
Lâm Bình vừa lên tiếng gọi.
Nhưng mà anh ta vừa mới nói thì đã bị Tô Uyên cắt ngang câu. "Anh đừng gọi tôi là Uyên nữa, tên của tôi là Tô Uyên."
Giọng nói của cô có phần lạnh lùng. "Phi Tuyết bị bệnh nên muốn tìm anh."
Tô Uyên nói tiếp, giọng nói vẫn lạnh buốt như băng. “Được, tôi tới ngay đây” Lâm Bình trả lời ngay. Chỉ cần Tô Uyên đồng ý cho anh đi gặp Tô Phi Tuyết thì đó cũng đã là một khởi đầu tốt đẹp rồi.
Lúc này đây, Lâm Bình gọi điện cho Chu Thanh, bảo cô ta đưa mình đến nhà họ Tô với tốc độ nhanh nhất.
Trên đường đi, Lâm Bình suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn zalo cho Trịnh Khanh Kiều. “Khanh Kiều, biện pháp của cô hiệu quả làm, cảm ơn cô nhé"
Rất nhanh sau đó, Trịnh Khanh Kiều trả lời lại anh: “Chúc anh mã đảo thành công.”
Đồng thời còn gửi kèm một icon Cổ lên. Lâm Bình thấy thế thì mỉm cười.
Chu Thanh lái xe nhanh như bay, chẳng mấy chốc đã đi tới nhà họ Tô.
Sau khi xuống xe, Lâm Bình bước mấy bước dài. Giống như thể đang di chuyển tức thời.
Cả người tạo thành một vệt ảo ảnh kéo thẳng đến chỗ ở của Tô Uyên.
Rất nhanh sau đó Lâm Bình đã đến nơi.
Anh gõ cửa.
Một lát sau.
Cửa mở ra.
Tô Uyên mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng, xuất hiện ở trước mặt Lâm Bình.
Sau khi nhìn thấy Lâm Bình, vẻ mặt thanh tú của Tô Uyên toát lên vẻ lạnh lùng. "Anh vào đi."
Giọng nói của cô không có nhiều cảm xúc, sau đó thì nhường đường sang một bên.
Lâm Bình cười khổ.
Sau đó cất bước đi vào nhà. "Cha oi..."
Lâm Bình vừa mới vào nhà đã nghe được tiếng Tô Phi Tuyết thốt lên. "Phi Tuyết, cha đây"
Lâm Bình lập tức đáp lời.
Sau đó anh đi thẳng về phía phòng ngủ của Tô Uyên.
Lúc này đây, bên trong phòng ngủ, Tô Hùng Cường và bà Tô cũng đang ở bên trong.
Sau khi nhìn thấy anh, hai người họ cùng gật đầu chào
Lâm Bình. "Lâm Bình, Phi Tuyết chờ cháu lâu lắm rồi." "Cháu đến rồi thì chúng ta đi trước, cháu chăm sóc Phi
Tuyết đi." Quan hệ giữa Tô Hùng Cường và Lâm Bình thì có hơi xa lạ, nhưng bà Tô lại không suy nghĩ nhiều cho lắm.
Dù Lâm Bình lợi hại thế nào thì với bà mà nói, đây là con rể của bà.
Dù giỏi đến đâu thì cũng là con rể của bà. "Cha, mẹ...
Tô Uyên thấy cha mẹ định đi thì nhất thời có phần không được tự nhiên.
Nhưng mà Tô Hùng Cường và bà Tô lại chỉ mỉm cười: "Uyên à, chăm sóc cho Phi Tuyết thật tốt nhé, đừng để con bé bị bệnh lại..."
Nói xong, hai người lại tế nhị rời đi.
Lúc này đây, Tô Phi Tuyết đã nhào vào lòng Lâm Bình, ôm chặt lấy anh. "Cha ơi, rốt cuộc cha cũng tới rồi, Phi Tuyết nhớ, nhớ rất nhớ, rất nhớ cha...
Tô Phi Tuyết khóc ròng nói vậy. "Phi Tuyết đừng khóc nhé, cha tới rồi, cha không đi nữa" Lúc này, Lâm Bình vội lau nước mắt cho con, dịu dàng dỗ dành. "Nghe thấy câu "không đi nữa", sắc mặt Tô Uyên thoảng thay đổi, có vẻ lại càng lạnh như băng
Hóa thân thành một bằng sơn mỹ nhân rồi.
Nhưng giờ đang đứng bên cạnh Tô Phi Tuyết. Tô Uyên không nói thêm gì nữa. "Phi Tuyết bị cảm, anh đừng ôm con bé như thế, dễ làm cho nó cảm lạnh lắm, nhanh để Phi Tuyết vào chăn đi."
Tô Uyên lạnh lùng nói.
Nghe vậy.
Lâm Bình mới phản ứng lại, bây giờ Tô Phi Tuyết vẫn còn đang giả vờ bị ốm mà "Phi Tuyết, nhanh đắp chăn lại, nằm xuống nào." ТrцуeлАРР.cоm trang *web cập nhật nhanh nhất
Lâm Bình nói.
Lần này, quả nhiên Tô Phi Tuyết ngoan ngoãn chui về lại trong chăn, sau khi nằm xuống con bé chỉ để lộ khuôn mặt đáng yêu ra ngoài. "Hắt xì."
Nhưng mà sau khi Tô Phi Tuyết nằm xuống xong, cô bé bằng hắt xì một tiếng.
Lâm Bình vội vàng sờ trán Tô Phi Tuyết.
Quả nhiên là hơi nóng rồi.
Vất vả cả buổi chiều nên Tô Phi Tuyết cũng bị cảm nhẹ.
Lâm Bình lại thấy tự trách hơn. "Phi Tuyết uống thuốc chưa?"
Lâm Bình hỏi.
Nếu như anh đoán không sai, bác sĩ đã cho Tô Phi Tuyết uống thuốc rồi, để đề phòng bị cảm. "Uống trước đó rồi."
Tô Uyên lại lạnh lùng đáp. "Vậy thì tốt."
Lâm Bình thở phào nhẹ nhõm. "cha ơi, con muốn ngủ với cha."
Lúc này đây, Tô Phi Tuyết mới mở lời, tủi thân nhìn Lâm
Bình.
Nghe vậy, Lâm Bình mới nhìn sang Tô Uyên. Mặc dù trước đây khi còn ở Hải Châu, số lần Lâm Bình ngủ chung với Tô Uyên và Tô Phi Tuyết không tính là ít.
Nhưng chắc chắn là bây giờ không giống với khi đó.
Mà ở đây cũng không phải căn nhà ở Hải Châu.
Tô Uyên hơi biến sắc.
Cô cắn răng. "Anh dỗ Phi Tuyết ngủ đi."
Tô Uyên lại lạnh lùng nói.
Bác sĩ có dặn phải để Tô Phi Tuyết nghỉ ngơi thật tốt, chỉ có điều trước đó không nhìn thấy Lâm Bình, Tô Phi Tuyết cứ khóc nháo mãi không chịu nghỉ ngơi.
Giờ Tô Phi Tuyết đồng ý đi ngủ cũng là chuyện tốt.
Chiếc giường đã bị Lâm Bình ngủ mất rồi. Lúc rời đi cô chỉ cần đổi hết ga giường sang bộ mới là được.
Thấy Tô Uyên đồng ý, Tô Phi Tuyết cũng nở nụ cười. Sau đó cô bé đáng thương nói với Tô Uyên: "Mẹ ơi, con cũng muốn ngủ chung với mẹ." "Nếu không con ngủ không ngon...