Chương 234: Hôn mẹ, rồi lại hôn cha
Nghe vậy, sắc mặt của Lâm Bình chợt cứng đờ. “Mẹ ơi, con đói quá, con muốn ăn cơm cha nấu.” Có điềuau khi Tô Uyên dứt lời, Tô Phi Tuyết lập tức nói. Lâm Bình cũng nói ngay: “Để tôi nấu bữa cơm cho Phi Tuyết
Tô Uyên im lặng một lúc.
Cô đành bế Tô Phi Tuyết đi về hướng số pha. Không đuổi Lâm Bình nữa.
Rõ ràng cô đã ngầm cho phép Lâm Bình nấu cơm.
Chỗ của Tô Uyên có nhà bếp, nhưng sau khi quay về nhà họ Tô, cô không thường xuyên nấu nướng. Cô thường dẫn Tô Phi Tuyết đến nhà mẹ mình để cùng ăn cơm với mọi người.
Vì thế, Lâm Bình vẫn phải mang nguyên liệu từ nhà mẹ
Tô Uyên qua đây. Bữa cơm không thịnh soạn cho lắm.
Một món mặn, hai món chay, một món canh.
Khá thanh đạm Dù gì Tô Phi Tuyết cũng bị cảm, tốt nhất là ăn thanh đạm một chút vẫn hơn,
Tuy vậy, Tô Phi Tuyết vẫn ăn rất ngon miệng. “Cơm cha nấu ngon quá đi, con muốn ăn cơm cha nấu mỗi ngày”
Tô Phi Tuyết vừa ăn vừa nói.
Gương mặt nhỏ bé tươi cười vui vẻ. “Mẹ nấu không ngon sao? Bà nấu không ngon sao?”
Tô Uyên thoáng nhìn Tô Phi Tuyết bằng ánh mắt hung dữ.
Tô Phi Tuyết lập tức cười hì hì và nói: “Món mẹ nấu là ngon nhất, bà nấu cũng ngon nữa, cha nấu cũng ngon luôn!”
Tuy nói vậy, nhưng thông qua cách ăn của Tô Phi Tuyết, rõ ràng cô bé thích ăn cơm Lâm Bình nấu nhất.
Nhìn Tô Phi Tuyết ăn một cách vui vẻ như vậy, trong đầu Tô Uyên không kìm được mà nhớ lại những lời trước đó Lâm Bình đã nói.
Không có một người cha, tuổi thơ của Tô Phi Tuyết, thật sự không hoàn chỉnh.
Ít ra, lúc có Lâm Bình, Tô Phi Tuyết đã vui vẻ hơn rất nhiều.
Đây là điều mà bất kỳ ai, bất kỳ việc gì cũng không thể thay thế. Trên gương mặt của Tô Uyên hiện lên biểu cảm phức tap.
Cô vốn dĩ định ăn bữa cơm Lâm Bình nấu
Nhưng cảm xúc trong lòng Tô Uyên hơi phức tạp, cô vừa suy nghĩ vừa vô thức cầm đũa lên, gắp đồ ăn, cho vào miệng.
Sau đó mùi vị quen thuộc bỗng truyền đến. Lúc này Tô Uyên mới chợt ngây người.
Không ngờ cô đã ăn rồi... “Cơm cha nấu có ngon không mẹ?”
Tô Phi Tuyết lập tức hỏi.
Tuy ban đầu cô không định ăn cơm Lâm Bình nấu, chỉ ngồi cạnh nhìn Tô Phi Tuyết ăn mà thôi.
Nhưng mà hiện tại, đồ ăn đã đưa vào miệng rồi.
Với tác phong thanh lịch của Tô Uyên, cô không thể nôn xuống bát.
Cô chỉ đành nhẹ nhàng nhai.
Dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng đồ ăn mà Lâm Bình nấu, mùi vị thật sự rất ngon. “Mau ăn đi con!”
Tô Uyên xoa đầu của Tô Phi Tuyết. “Dạ” Tô Phi Tuyết gật đầu.
Sau đó cô bé tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Tô Uyên vừa ăn một ít rau cải, cuối cùng đã bị thu hút.
Sau cùng, cô không e dè nữa.
Cô cũng bắt đầu ăn cơm.
Lâm Bình thấy vậy, khẽ mỉm cười.
Muốn chinh phục trái tim của một người phụ nữ, phải chinh phục dạ dày của cô ấy trước.
Tốt nhất là khiến cho cô ấy ăn không quen món người khác nấu nữa, như vậy thì sẽ không rời khỏi mình được nữa.
Lâm Bình thầm nghĩ.
Trên thế gian này, người có thể ăn được món do Lâm Thanh Sơn nấu, chỉ chiếm số ít
Sau cơm tối. “Phi Tuyết đã ăn cơm xong rồi, anh có thể về rồi!” Tô Uyên nói bằng giọng lạnh nhạt lần nữa.
Lúc này, Tô Phi Tuyết đã âm thầm có chung nhận thức với Lâm Bình, cô bé nói: “Ba ơi, con muốn ba đưa con... bay thật cao trên trời” “Bay thật cao là sao?”
Tô Uyên nhìn sang Tô Phi Tuyết, đôi mắt đẹp thoáng không vui.
Cô nhóc này sao lại có nhiều yêu cầu như thế. “Tức là, hôm đó mẹ bị người xấu bỏ lại, sau đó cha đã bay thật cao đi đón mẹ... Tô Phi Tuyết nói bằng giọng hào hứng.
Nghe vậy, Tô Uyên chợt ngẩn ra.
Hôm đó...
Tô Uyên nghiến răng, không nói gì. “Điều quan trọng nhất của trẻ con chính là thú vui lúc nhỏ, nhất định không thể gạt bỏ, việc này không tốt cho quá trình trưởng thành của trẻ. “Hay là, tôi đưa Phi Tuyết đi chơi thêm một lát nhé...
Lâm Bình nói.
Sau cùng Tô Uyên không nói gì.
Lâm Bình thấy vậy, nói: “Phi Tuyết, đi, cha đưa con bay thật cao.
Lâm Bình bế Tô Phi Tuyết lên, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, lo sợ Tô Uyên sẽ hối hận.
Quả nhiên.
Lâm Bình vừa bế Tô Phi Tuyết đi tới cửa, giọng nói của Tô Uyên đã truyền tới. “Bên ngoài lạnh, Phi Tuyết vừa mới hết cảm...
Tô Uyên lạnh lùng nói. “Tôi có cách để gió lạnh không thổi trúng Phi Tuyết
Lâm Bình đáp lại một câu.
Sau đó bóng dáng của Lâm Bình và Tô Phi Tuyết biến “Anh. "
Sắc mặt Tô Uyên chợt thay đổi, vội vàng đuổi theo họ. Giữa sân, đã không còn thấy bóng dáng của Lâm Bình và Tô Phi Tuyết nữa.
Tô Uyên ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy Lâm Bình bế Tô Phi Tuyết, đang đứng trên nóc nhà.
Sau đó ngón chân của Lâm Bình điểm nhẹ, cơ thể anh bắt đầu bay giữa không trung. Tamlinh247.vn t*rang web cập nhật nhanh nhất
Anh bước vài bước giữa không trung rồi chạy nhanh đến nóc nhà cách đó khoảng mười mét.
Chỉ dừng lại một lúc, anh lại bước tiếp, bóng dáng bay nhảy giữa không trung lần nữa sau đó quay về giữa sân. Cả buổi chỉ nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ của Tô Phi
Tuyết.
Sắc mặt Tô Uyên u ám.
Có điều, không đợi Tô Uyên lên tiếng, Lâm Bình đã bế Tô Phi Tuyết đi tới và nói: “Những người luyện võ thời nay, đã mài cơ thể đến cực độ, nội tạng bên trong cơ thể đều có thể sinh ra khí lực, chuyển động trong cơ thể, được gọi là nội lực “Mà việc sinh ra khí lực, đã bước vào tầng Nội Kình Võ Giả, có thể dùng nội lực để tôi luyện máu thịt và cơ xương trong người, sau cùng hợp nhất, có thể biến nội lực thành chân nguyên, đạt tới Hóa Cảnh, lúc này, chân nguyên có từ nội lực đã có thể phóng ra bên ngoài, tụ khí thành gió mạnh, khí luyện như tơ mảnh, trong thời gian ngắn có thể bước đi trên không trung “Vì thế, vừa rồi tôi đều dùng chân nguyên để bảo vệ Phi Tuyết, con bé sẽ không bị gió lạnh thổi trúng” “Không tin cô hãy nhìn kỹ đi, bên ngoài cơ thể của Phi Tuyết, có một lớp khí lực trong suốt đang chuyển động bao bọc con bé, trên mặt cô bé vẫn còn ấm...
Lâm Bình nhanh chóng giải thích.
Sự lạnh lùng trên gương mặt Tô Uyên hơi dịu đi.
Tuy cô nghe không hiểu những lời trước đó của Lâm Bình, nhưng câu cuối cùng, cô đã nghe rõ.
Cô lập tức giơ bàn tay trắng ngần mảnh mai lên, sờ gò má của Tô Phi Tuyết.
Lâm Bình không lừa cô. “Mẹ ơi, bế bế.”
Lúc này, Tô Phi Tuyết được Lâm Bình bế bỗng nhìn Tô Uyên ở trước mặt, đột nhiên giơ hai bàn tay nhỏ bé ra đòi bế.
Đôi mắt đẹp của Tô Uyên thoáng trừng Tô Phi Tuyết.
Coi như cô nhóc có lương tâm. Tô Uyên định đón lấy Tô Phi Tuyết, sau đó lại bảo Lâm
Bình về.
Có điều, lúc Tô Uyên đến gần hơn, định vươn tay muốn bế Tô Phi Tuyết, Tô Phi Tuyết đột nhiên ôm lấy cổ của Tô Uyên.
Sau đó hôn “chụt” một cái vào cánh môi ửng hồng của Tô Uyên. "Ơ?"
Đôi mắt đẹp của Tô Uyên mở to.
Nhưng cô không để tâm. Có lúc Tô Phi Tuyết sẽ hôn cô.
Nhưng mà, giây tiếp theo, Tô Uyên đã ngẩn ra. Sau khi hôn cô, Tô Phi Tuyết lập tức buông cô ra, không sà vào lòng cô.
Trái lại quay đầu, hôn “chụt” một cái vào mặt của Lâm Bình.
Bầu không khí phút chốc ngưng đọng!