"Càng là nhân vật lớn, càng là quý tộc nhà quyền thế thì càng coi trọng thế hệ thừa kế” “Nếu con có thể sinh con trai cho Lâm Bình, con lại không phải kiểu người không biết điều như Tô Uyên, đến lúc đó, Tô Uyên có là cái thá gì chứ. “Tập đoàn Tô Cường, vẫn thuộc về chúng ta” “Con cũng có thể trở thành vợ chính thức của Lâm
Bình “Dù không sinh con trai, thậm chí không sinh con gái, nhưng một cô gái nhà khuê các như con, cơ thể trong trắng bị anh ấy chiếm lấy, Lâm Bình cũng không đến nỗi mặc kệ con đầu.
Tô Bảo Ngọc nghiến răng nói.
Nói xong, trong lòng cô ta đã nghĩ ra một kế hoạch. “Bảo Ngọc, tuy con nói không sai, nhưng... Lâm Bình làm sao có thể đón nhận con chứ?" "Hơn nữa, con có chắc dù mình thật sự có gì đó với Lâm Bình, Lâm Bình nhất định chịu trách nhiệm chứ?"
Tuy Chu Kim Thanh cảm thấy suy nghĩ của Tô Bảo Ngọc rất hay, nhưng, vẫn mang rủi ro rất lớn. "Mẹ, truy cầu phủ quý trong cảnh hiếm mà, con tự có cách của mình”
Tô Bảo Ngọc nói.
Ánh mắt cô ta bắt đầu trở nên kiên định.
Tô Uyên là cái thá gì mà muốn so với cô ta chứ?
Người đàn ông ưu tú, chỉ có cô ta mới đủ tư cách sở hữu.
Dù là cổ đại hay hiện đại, kể ra thì cha cô ta là con trai cả của ông nội, cô ta cũng là con cả của nhà họ Tô, phía cô ta mới là chính thống.
Phía Tô Uyên muốn trở mình, nằm mơ đi! Mười phút nhanh chóng trôi qua.
Khả năng nắm bắt thời gian của Lâm Bình vô cùng tốt. Gần như vừa đúng mười phút, anh đã đặt chân xuống sân nhà Tô Uyên.
Lúc này, Tô Uyên vẫn đứng ở cửa
Trông cô như mùa đông lạnh lẽo, nhìn Lâm Bình, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng. Mãi đến khi nhìn thấy Tô Phi Tuyết, sắc mặt Tô Uyên mới ôn hòa hơn. "Phi Tuyết chơi vui không con?”
Tô Uyên hỏi. “Vui lắm đó mẹ, hay mẹ cũng cùng cha bay thật cao nha, thật sự vui lắm đó...
Đến lúc này Tô Phi Tuyết vẫn vô cùng hào hứng. So với trước đây được Tô Uyên dắt đi khu vui chơi, cô bé còn hào hứng hơn.
Chỉ có điều, Tô Uyên nghe cô bé nói xong thì sắc mặt chợt thay đổi.
Cảm giác được bay giữa không trung, thật sự khiến cô dao động, nếu ở Hải Châu, biết Lâm Bình có kỹ năng này, dù phải tiếp xúc tương đối thân mật với Lâm Bình, Tô Uyên cũng rất có khả năng sẽ không chần chừ mà trải nghiệm thứ.
Nhưng hiện tại, tuyệt đối không thể nào.
Cô có thể để Tô Phi Tuyết chơi đùa cùng Lâm Bình một lúc, đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi. “Phi Tuyết, anh ta không phải cha con, nghe chưa?” Tô Uyên giành bế Tô Phi Tuyết, nói bằng giọng nghiêm túc. “Là cha con, chính là cha con mà... Tô Phi Tuyết chu cái miệng nhỏ, nhìn Tô Uyên, bướng bỉnh nói.
Tô Uyên không thèm cãi với Tô Phi Tuyết, cô nhìn sang
Lâm Bình: “Anh về được rồi.”
Lâm Bình thầm thở dài một tiếng. “Tạm biệt Phi Tuyết” Lâm Bình vẫy tay với Tô Phi Tuyết. “Tạm biệt cha.” Tô Phi Tuyết cười hì hì, nói.
Trước đó Lâm Bình đã nói trước với Tô Phi Tuyết nên cô bé không đòi giữ Lâm Bình ở lại.
Để không vượt quá giới hạn, lại chọc Tô Uyên giận. “Tạm biệt!”
Sau đó Lâm Bình nhìn Tô Uyên, nhẹ nhàng nói. Tô Uyên thoáng nhìn anh, không nói gì.
Cô bế Tô Phi Tuyết quay người đi vào nhà. Sau đó
Cửa đóng lại!
Lâm Bình không nói nên lời, quay người rời khỏi.
Hiện tại Tô Thái Trọng đã sớm ra mệnh lệnh, để Lâm
Bình được tự do ra vào nhà họ Tô.
Vì vậy, sau khi Lâm Bình rời khỏi nơi ở của Tô Uyên, liền đi thẳng về phía cửa lớn nhà họ Tô, chuẩn bị rời khỏi.
Có điều, Lâm Bình chỉ đi được vài bước thì một giọng nói đã ngăn anh lại. “Anh Bình!”
Giọng nói ấy là của Tô Thái Trọng.
Nghe vậy, Lâm Bình nghiêng đầu, nhìn sang Tô Thái
Trọng đang chống gậy, được Tô Bảo Ngọc dìu đi. Kể từ lần tức giận quá độ phải nhập viện đó, gần đây sức khoẻ của Tô Thái Trọng không được như trước kia nữa, vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. “Cụ Trọng!”
Lâm Bình cũng nhàn nhạt lên tiếng.
Ở trước mặt Tô Uyên, Lâm Bình giống như một anh chồng sợ vợ, nhưng ở trước mặt những người khác của nhà họ Tô, nét mặt của Lâm Bình lại khôi phục vẻ lãnh đạm. “Là thế này, trong nhà họ Tô của tôi, đã sắp xếp một phòng cho anh, nếu anh không chế, thời gian này có thể vào sống cùng, như vậy cũng tiện tiếp xúc với Uyên và Phi Tuyết" “ít ra nếu Phi Tuyết muốn tìm anh, đi qua vài căn phòng thì có thể tìm thấy anh rồi.”
Tô Thái Trọng bước tới trước mặt Lâm Bình, chậm rãi nói.
Lâm Bình nghe vậy, hơi gật đầu.
Đây là một cách hay.
Nếu anh vào nhà họ Tô sống, dù Tô Uyên không muốn gặp anh, nhưng, mưa dầm thấm lâu, dần dà thì sẽ quen với sự có mặt của anh thôi. Cập nhật nhanh nhất tr*ên Tamlinh247.vn
Hơn nữa, có sự trợ giúp của Tô Phi Tuyết, có lẽ kết quả sẽ tốt hơn dự đoán của anh một chút. “Vậy thì làm phiền cụ rồi.”
Lâm Bình cũng không từ chối. “Ngày mai tôi sẽ qua
Gương mặt Tô Thái Trọng lập tức hiện ra nụ cười vui mừng. “Được được được.” Tô Thái Trọng liên tục nói.
Đề nghị này là Tô Bảo Ngọc chủ động đến nói với ông cụ, nói là vì để lấy công chuộc tội, muốn bỏ một phần công sức vì nhà họ Tô. Tô Thái Trọng suy nghĩ, cũng cảm thấy có lý.
Cách hay này không những có thể giúp hàn gắn mối quan hệ giữa Lâm Bình và Tô Uyên.
Mà cũng giúp người nhà họ Tô thân thiết với Lâm Bình hơn, không còn xa lạ nữa, loại bỏ thái độ lạnh nhạt mà trước đây họ dành cho Lâm Bình, gây ra khúc mắc. “Anh có yêu cầu gì cứ việc nói, tôi sẽ bảo người làm theo toàn bộ yêu cầu của anh.”
Tô Thái Trọng lập tức nói. "Rất đơn giản thưa cụ" Lâm Bình nói.
Anh không phải một người thích phô trương và lãng phí, năm năm qua, cuộc sống của anh vẫn rất đơn giản. "Há?" “Anh ta muốn vào sống trong nhà họ Tô ư?”
Ngày hôm sau, Lâm Bình còn chưa đến nhà họ Tô thì Tô Uyên đã biết tin.
Trên gương mặt tinh xảo hoàn mỹ của Tô Uyên bỗng bị phủ bởi một tầng sương lạnh. “Uyên, Phi Tuyết cần một người cha. “Con xem, hôm qua có Lâm Bình ở bên, con bé chơi đùa rất vui vẻ.
Mẹ cô bèn nói.
Mẹ cô nhận ra sự chân thành của Lâm Bình, người đàn ông như vậy, bà yên tâm giao con gái mình cho anh. Huống hồ không ai hiểu con bằng mẹ, sao mẹ của Tô Uyên lại không nhận ra, nơi sâu thẳm trong lòng Tô Uyên có hình bóng Lâm Bình chứ.
Nếu không thì Tô Uyên sẽ không nhượng bộ nhận lợi, cho Tô Phi Tuyết tiếp xúc với Lâm Bình.
Nếu thật sự không hề để tâm, Tô Uyên đã không lạnh lùng với Lâm Bình, mà là sẽ coi anh như không khí, không mang theo cảm xúc gì. "Me..."
Tô Uyên nhìn mẹ mình, để lộ mặt nữ tính, khẽ giậm chân. "Mẹ cũng không nói nhiều nữa, Lâm Bình sống ở nhà họ Tô, là quyết định của ông nội con, con không muốn gặp cậu ta thì đừng gặp, nhưng Phi Tuyết thật sự cần một người cha"
Sau cùng mẹ cô nói.
Còn lại chỉ có thể để Tô Uyên tự ra quyết định. Hy vọng cô có thể không bận lòng nữa.
Nét mặt của Tô Uyên phút chốc trở nên phức tạp.