Chương 238: Lâm Bình, nếu anh dám làm chuyện đó với tôi, tôi sẽ không tha thứ cho anh!
Thấy vậy, chân mày Lâm Bình hơi nhíu lại. “Cô bị sao vậy?”
Lâm Bình bước về phía Tô Uyên. “Anh... anh đừng qua đây...
Tô Uyên lùi về sau hai bước, chỉ có điều, ánh mắt trừng Lâm Bình, lại không lạnh lùng như cô tưởng, trái lại còn tràn đầy mê người.
Nhìn tình cảnh này, dáng vẻ này.
Trong lòng Lâm Bình chợt dao động. Nhưng Lâm Bình nhanh chóng kìm nén cảm xúc đó.
Anh giơ tay cầm tách trà làm bằng đất sét tử sa lên, bên trong có trà quý của nhà họ Tô, khẽ nhấp một chút.
Mùi thơm của trà lan tỏa trong miệng. Nhưng thoáng chốc Lâm Bình cũng phán đoán được, trong nước trà còn có vật khác.
Nét mặt Lâm Bình bằng chuyển sang lạnh lẽo.
Tách trà trong tay anh biến thành mảnh vụn.
Nước trà bắn tứ tung! “Tô Bảo Ngọc!”
Trong đầu Lâm Bình bỗng hiện ra dáng vẻ chậm tra trước đó của Tô Bảo Ngọc.
Lúc này, Tô Uyên đã cảm nhận được sự kích động trong cơ thể, càng lúc càng mãnh liệt. khiến cho cô không kìm được mà muốn đến gần Lâm
Bình.
Giống như sự mạnh mẽ nam tính từ Lâm Bình, có thể giúp cô dễ chịu hơn vậy.
Nhưng, Tô Uyên lắc đầu, lập tức kìm nén suy nghĩ này. “Lâm Bình, rốt cuộc anh bỏ thêm gì vào trà?”
Tô Uyên nghiến răng.
Hơi thở cũng trở nên hổn hển.
Bộ ngực đẫy đà được bọc bởi áo lông cừu màu trắng cũng liên tục phập phồng “Nếu tôi đoán không nhầm, trong trà có thuốc”
Lâm Bình nhanh chóng nói.
Nhưng giọng của anh lạnh đến thấu xương!
Năm năm trước Đường Thanh Tâm đã dùng kế này với anh, sau đó mua chuộc các mối quan hệ, tổng anh vào tù. Năm năm sau, Lâm Bình không ngờ, lại còn có người dám sử dụng thủ đoạn này.
Nghe vậy, gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Tô Uyên càng đỏ hơn, thậm chí ngay cả chiếc cổ trắng ngần cũng bắt đầu đỏ lên. “Anh... anh khốn nạn...
Tô Uyên vô cùng xấu hổ, nhìn Lâm Bình, thở gấp.
Ngón tay mềm mại mảnh mai giơ lên định tát Lâm Bình.
Lâm Bình không tránh né.
Chỉ có điều, Tô Uyên của lúc này, cơ thể càng lúc càng nóng lên, toàn thân bắt đầu mềm nhũn nên không còn bao nhiều sức lực nữa.
Cái tát đó của cô, không đủ gãi ngứa cho Lâm Bình.
Cộng thêm dáng vẻ lúc này của cô, trái lại trông giống hành động trách yêu giữa tình nhân với nhau. Thậm chí bởi vì cô dùng sức nên cơ thể ngã về phía trước, thẳng thừng sà vào lòng của Lâm Bình.
Lâm Bình lập tức đỡ lấy Tô Uyên.
Cũng cảm nhận được hơi thở của Tô Uyên đang phả trên cổ mình.
Ẩm và ẩm. “Để tôi đỡ cô ngồi xuống, tôi có cách giải quyết. Lâm Bình nhanh chóng dìu Tô Uyên đi tới chỗ số pha. Tô Uyên nghe xong thì lập tức ra sức đẩy Lâm Bình. Nhưng cô không còn sức lực nữa.
Dù Lâm Bình đứng im cô cũng không đẩy được anh.
Cô càng dùng sức, càng áp sát người vào Lâm Bình hơn.
Lâm Bình cũng không quan tâm đến phản ứng của Tô Uyên nữa.
Anh thẳng thừng ôm lấy Tô Uyên, đi về phía sô pha. “Lâm... Lâm Bình, anh... nếu anh dám làm chuyện đó với tôi, nếu anh còn như năm năm trước, tôi cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh... “Tôi sẽ không tha thứ cho anh...
Tô Uyên không kháng cự nói, chỉ có thể để mặc Lâm Bình mình, nói bằng giọng run rẩy.
Nói xong, khoé mắt của Tô Uyên thậm chí còn rơi nước måt.
Cô chỉ nghĩ Lâm Bình nói có cách giải quyết, là chỉ chuyện quan hệ nam nữ.
Dù là tình tiết trong truyện hay trong phim, thông thường đều như vậy. Lúc Tô Uyên nói xong, Lâm Bình đã đặt cô nằm xuống
Nhưng. sô pha. “Uyên, cô đừng hiểu lầm, không giống như cô tưởng tượng đầu.
Lâm Bình vội nói.
Sau đó, anh vươn tay cởi quần áo, đắp lên bụng của Tô
Uyên.
Vô số chân nguyên, thông qua lòng bàn tay của Lâm Bình, xuyên qua áo lông màu trắng, bắt đầu đi vào cơ thể của Tô Uyên. Nhớ đọc truyện trên Tamlinh247.vn để ủng h*ộ team nha !!!
Tô Uyên bỗng cảm nhận được hơi ấm đang chảy khắp tứ chi, xương cốt và nội tạng của mình. khiến cho sự khó chịu trong người cô dường như đã từ từ dịu xuống.
Tô Uyên cần chặt môi,
Lúc này cô đã hiểu ra, bản thân đã hiểu nhầm Cô phút chốc vừa xấu hổ vừa tức giận.
Lâm Bình vừa truyền chân nguyên của mình, vừa giải thích: “Trà này không phải tôi châm, vừa rồi lúc cô đi vào chắc cũng nhìn thấy là Tô Bảo Ngọc chàm trà."
Làm Bình sợ Tô Uyên hiểu lầm.
Nếu chuyện này không được giải thích rõ ràng, thì những nỗ lực trước đây của Lâm Bình sẽ thành công cốc. không những vậy.
Tô Uyên thật sự sẽ không tha thứ cho anh cả đời.
Họa này, Lâm Bình không gánh.
Đồng thời, chờ Tô Uyên khỏe hơn, người nào đó, Lâm Bình sẽ không nhân từ
Mặc dù với không thèm so đo với kiến.
Nhưng nếu kiến không biết điều, thì voi cũng sẽ không ngại giảm chết nó.
Nghe vậy, Tô Uyên không nói gì.
Đôi mắt đẹp nhằm lại thật chặt, hàng mi run run, không biết cô đang suy nghĩ điều gì.
Cùng lúc đó.
Tô Bảo Ngọc, người phải ra ngoài vì sự có mặt của Tô
Uyên, thật ra không đi xa.
Sau khi ra ngoài, cô ta lại vòng trở về.
Bởi vì phòng khách đối diện với các phòng, cửa được thiết kế mở rộng ra hai bên, hiện tại cửa lại không đóng.
Vì thế Tô Bảo Ngọc âm thầm nấp ở đó, nhìn thấy hết mọi thứ.
Thấy cảnh đó.
Trong lòng Tô Bảo Ngọc hoảng hốt.
Tiêu rồi!
Tiêu rồi!
Lâm Bình không uống trà, chuyện đó cũng không xảy ra với cô ta, kế hoạch của cô ta đã thất bại.
Hiện tại chuyện đã bị bại lộ rồi.
Tô Bảo Ngọc chắc chắn, Lâm Bình tuyệt đối sẽ không cho qua dễ dàng. Vừa nghĩ đến cảnh Lâm Bình giết Trần Tấn Long trên núi Ngũ Hành, Tô Bảo Ngọc lại cảm thấy rợn người.