Chương 254: Mắt để làm cảnh!
Nhìn theo âm giọng lạnh lùng này.
Một người đàn ông trung niên toát ra sức mạnh và quyền lực cùng một bậc tiền bối bước vào.
Những người đàn ông to lớn mặc vest đi theo Đỗ Nguyên Khang, khi nhìn thấy vậy đã vội nhường đường.
Người đó không phải là ai khác.
Là Mạnh Nguyên Trung, người giàu nhất Giang Nam và
Triệu Thạnh, quản gia lâu đời của gia đình họ Mạnh.
Chân mày Đỗ Nguyên Khang thoáng chốc nhíu lại. “Giám đốc Mạnh, tôi đâu có nói rằng sẽ làm con gái của ông bị thương đầu Sắc mặt của Đỗ Nguyên Khang có chút khó coi. “Hơ. Mạnh Nguyên Trung thậm chí không thèm nhìn
Đỗ Nguyên Khang.
Bước nhanh đến chỗ Lâm Bìnhvà những người khác. “Anh Lâm, xin lỗi, tôi đến muộn rồi!”
Mạnh Nguyên Trung vội nói.
Đỗ Nguyên Khang nhìn thấy thái độ của Mạnh Nguyên Trung, trong lòng chợt khựng lại.
Tên nhóc làm con trai ông bị thương lại chính là bạn của Mạnh Tuyết Ly hay sao?
Tại sao Mạnh Nguyên Trung lại gọi cậu ta là anh Lâm?
Thái độ, thậm chí còn có phần tôn kính. “Đây là địa bàn của Giang Nam, ông tự mình giải quyết
Lâm Bìnhlạnh nhạt nói.
Sau đó, anh tiếp tục ăn xiên nướng.
Nếu Mạnh Nguyên Trung không đến kịp, e rằng hôm nay hai cha con nhà Đỗ sẽ phải bỏ mạng lại đây. “Vâng.” Mạnh Nguyên Trung đáp.
Sau đó, ông ta quay lại lần nữa và nhìn về phía Đỗ
Nguyên Khang. “Đỗ Nguyên Khang, nếu ông không muốn chết thì bây giờ chỉ cần đem người của ông cút ra ngoài là được.”
Mạnh Nguyên Trung lạnh lùng nói.
Không giữ lại một chút thể diện nào cho Đỗ Nguyên
Khang.
Đột nhiên, sắc mặt Đỗ Nguyên Khang tối sầm lại. “Mạnh Nguyên Trung” Đỗ Nguyên Khang nghiến răng nghiến lợi.
Ông ta không thể chọc giận Mạnh Nguyên Trung, nhưng Mạnh Nguyên Trung lại ra mặt dễ dàng sỉ nhục ông như vậy, vậy ông ta làm sao có thể dễ dàng nhượng bộ được đây.
Nếu không thông ta sẽ trở thành trò cười cho mọi người ở Giang Nam này mất. “Sao thế? không phục à?” Đôi mắt Mạnh Nguyên Trung hơi nheo lại.
Đột nhiên, Đỗ Nguyên Khang nằm chắc cây gậy bóng chày trong tay.
Xét riêng ở góc độ kinh doanh, tuy rằng tập đoà Đỗ thị của ông ta kém hơn so với tập đoàn Mạnh thị nhưng ông ta thì lại không hề sợ hãi. Có điều Đỗ Nguyên Khang và cả những nhân vật lớn ở Giang Nam đều phải e dè nhất chính là Mạnh Nguyên
Trung của tập đoàn Mạnh thị.
Mạnh Nguyên Trung còn là một cao thủ võ thuật. Giang Nam và Hà Nam không giống nhau. Hà Nam thua xa Giang Nam về mặt kinh tế và võ thuật.
Vì vậy, rất nhiều người của Hà Nam có thể biết võ công, biết xã hội hiện đại có người biết võ công nhưng cũng không ăn thua gì.
Bởi vì ở Hà Nam không có sư phụ, võ công không quy
Nhưng Giang Nam thì lại khác.
Chuyện Mạnh Nguyên Trung là một Tông Sư Hóa cảnh trong mắt của những nhân vật đặc biệt lại không phải là chuyện tuyệt mật.
Chính vì điều này mà tập đoàn Mạnh thị có thể vững vàng đứng đầu trong cộng đồng doanh nghiệp Giang Nam.
Mạnh Nguyên Trung có thể ngồi vững ở vị trí người giàu nhất Giang Nam.
Vào các ngày thường, Đỗ Nguyên Khang sẽ không bao giờ đắc tội với Mạnh Nguyên Trung. Nhưng hôm nay nếu dễ dàng bỏ cuộc như vậy thì sau này ông ta làm sao còn có thể lộng hành ở Giang Nam này được nữa?
Cho dù ông uốn nhận thua cũng cần Đỗ Nguyên Trung xuống nước trước mới được. Nhưng rõ ràng, Mạnh Nguyễn Trung lại không hề nhượng bộ. “Cùng là người Giang Nam, tôi khuyên ông một câu nên nhanh chóng xin lỗi anh Lâm, sau đó đưa người của mình mau cút đi.” “Nếu không, hậu quả thế nào ông cũng không thể gánh chịu được đâu.”
Mạnh Nguyên Trung lại lạnh lùng nói. Đỗ Nguyên Khang sắc mặt càng thêm xấu.
Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói lại truyền đến tại
Đỗ Nguyên Khang. “Anh Lâm và cô Chu Thanh, hai người đều là Tông Sư Hóa cảnh, lai lịch rất không tầm thương. Nếu ông không muốn chết thì hãy ngoan ngoãn xin lỗi đi.”
Mạnh Nguyên Trung sử dụng giọng thật để truyền âm thanh vào tại Đỗ Nguyên Khang.
Đỗ Nguyên Khang dù sao cũng là một ông lớn trong giới kinh doanh Giang Nam. Mạnh Nguyên Trung không có thù hận với ông ta thì chi bằng vẫn nên cho ông ta một con đường lui. Đồng thời cũng sẽ không để ông ta xúc phạm đến Ủng hộ team chúng mình bằng* cách theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn
Lâm Bình rồi phải chịu hậu quả.
Đỗ Nguyên Khang vốn dĩ cảm thấy Mạnh Nguyên Trung không cho mình chút thể diện nào, bản thân ông ta cũng không thể dễ dàng rút lui vậy nên sắc mặt bỗng nhiên cứng lại.
Tông Sư Hóa Cảnh?
Cả hai người, đều là?
Lại còn có lai lịch không tầm thường?
Đỗ Nguyên Khang vô cùng sửng sốt.
Như vậy cũng có thể hiểu được tại sao Mạnh Nguyên
Trung lại lịch sự với hai người đó như vậy. Trong những vấn đề như vậy, Mạnh Nguyên Trung không cần thiết phải lừa ông ta.
Bất chợt.
Đỗ Nguyên Khang nuốt nước bọt.
Trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Sau đó.
Đỗ Nguyên Khang vất cây gậy bóng chày trong tay đi. “Anh...anh Lâm, tôi xin lỗi, tôi có mắt như mù, không biết Tông Sư Hóa Cảnh anh lại đang đứng trước mặt tôi thế này, tất cả những hành động lời nói vừa rồi đã mạo phạm đến anh rồi, xin ... anh thứ lỗi cho tôi.”
Đỗ Nguyên Khang lập tức bước tới trước bàn Lâm Bình nói.
Chỉ đơn giản là một cái danh Tông Sư Hóa cảnh, không đúng, ở đây có tận hai Tông Sư Hóa Cảnh vậy nên ông ta không thể mạo phạm đến họ thêm được đâu.
Chưa kể, Mạnh Nguyên Trung còn đề cập đến lại lịch không tầm thường.
Với vị trí người giàu nhất Giang Nam của Mạnh Nguyên Trung, có thể nói một câu lai lịch không tầm thường thì tuyệt đối là lai lịch đội trời đạp đất rồi.
Nếu không, cùng là Tông Sư Hóa Cảnh, Mạnh Nguyên Trung làm sao có thể có thái độ tôn kính với Lâm Bình như vậy chứ.
Chỉ có thể là về mặt thân phận, cũng đã làm cho Mạnh Nguyên Trung phải tình nguyện cúi đầu mới đúng.
Đỗ Nguyên Khang hiển nhiên không phải kẻ ngốc để có được địa vị như ngày hôm nay.
Vừa nghĩ thôi thì liền có thể hiểu ra được. "Cha."
Đỗ Phong Đạtthấy Đỗ Nguyên Khang thay đổi sắc rồi nói xin lỗi với Lâm Bình thì Đỗ Phong Đạt cũng trở nên ngây ngốc rồi. “Tên... tên đó đã đánh con mà!” “Cha không làm cho tên đó xin lỗi con thì cũng thôi đi, vậy mà cha còn chủ động xin lỗi tên đó là sao?” Đỗ Phong Đạtcảm thấy tia hi vọng cuối cùng cũng bị hủy hoại rồi.