“Nghiệt tử” “Ngu ngốc” “Ai bảo người đắc tội với cậu Lâm?”
Thấy Đỗ Viễn Khang tự mình xin lỗi, Lâm Bình ngẩn đầu cũng không ngần, nhìn cũng không thèm nhìn. Ngay lập tức, Đỗ Viễn Khang tát thẳng tay lên mặt Đỗ
Phong Đạt.
Không một chút lưu tình. “Mau xin lỗi cậu Lâm”
Đỗ Viễn Khang quát. "Cha"
Đồ Phong Đạt che miệng. “Mau xin lỗi cậu Lâm
Đỗ Viễn Khang lại tát một bạt tai.
Đỗ Viễn Khang cũng không phải hiền lành. Hằn có mấy đứa con.
Lúc nào cần cưng chiều thì sẽ cưng chiều
Nhưng lúc nào cần đánh thì sẽ đánh Bởi vậy những đứa con của hắn không có đứa nào dám không nghe lời hắn.
Đỗ Phong Đạt ngập ngừng. Không dám nói câu nào.
Chẳng lẽ, ngay cả cha cũng không đối phó nổi với Lâm
Bình?
Nếu không, chacũng không quả quyết như vậy. Đỗ Phong Đạt có chút hoảng sợ.
Nếu là như thế thật.
Thì từ nay về sau, mình còn cơ hội cạnh tranh với các anh em để giành quyền thừa kế tập đoàn Đỗ thị. Chỉ sợ, cha sẽ trực tiếp đá hắn ra khỏi hàng ngũ thừa kế.
Đỗ Phong Đạt run rẩy. “Lâm....cậu Lâm, tôi xin lỗi” “Tôi thật lòng xin lỗi.” “Là tôi đã sai
Đỗ Phong Đạt xin lỗi.
Lâm Bình lúc này cúi đầu nhìn về phgias Đỗ Phong
Đạt: “cút đi” “Vâng vâng vâng”
Đỗ Phong Đạt liên tục gật đầu.
Không có một chút phách lối. “Cậu Lâm...?”
Đỗ Viễn Khang lần nữa nhìn về phía Lâm Bình.
Lúc này rốt cuộc Lâm Bình cũng nhìn Đỗ Viễn Khang. “Không phải lần nào cũng may mắn thế này đâu. “Cũng không phải lần nào cũng có người chỉ cho người.
Lâm Bình thản nhiên nói.
Đỗ Viễn Khang chấn động.
Mạnh Nguyên Trung sắc mặt cứng đờ.
Hắn cứ nghĩ mình đứng gần Đỗ Viễn Khang, sử dụng chân nguyên để truyền âm. Lâm Bình chắc sẽ không phát giác.
Nhưng không ngờ, mọi việc lại khác với những gì hắn nghĩ.
Lâm Thanh Sơn quả nhiên không đơn giản. “Cút đi”
Lâm Bình nói lần nữa. “Vàng”
Đỗ Viễn Khang gật đầu.
Không còn là người trước đó đem theo mấy chục người đến phách lối nữa.
Đỗ Viễn Khang mang theo Đỗ Phong Đạt rút lui.
Toàn bộ khách trong quản đồ nướng chỉ còn lại mình bàn Lâm Bình.
Lâm Bình nhìn về phía Mạnh Nguyên Trung. Mạnh Nguyễn Trung thở dài
Hàn còn tưởng, hắn âm thầm chỉ vẽ cho Đỗ Viễn Khang thì Lâm Bình sẽ tính toán với hắn
Nhưng hiện tại, xem ra Lâm Bình không để trong lòng.
Cũng có thể.
Lấy thân phận của Lâm Bình thì cũng chẳng cần hàn tính toán làm gì.
Nhìn người thuận mắt thì thuật mắt thôi.
Còn khi nhìn không vừa mắt thì cái gì cũng không tốt. Lúc này Mạnh Nguyên Trung cầm cái ghế dựa qua, ngồi xuống.
Ăn uống no say.
Lâm Bình cự tuyệt không lên xe Mạnh Nguyên Trung. Mà cùng Chu Thanh tản bộ về phía khách sạn.
Nhìn thấy Lâm Bình cùng Chu Thanh rời đi.
Mạnh Tuyết Ly ngơ ngác.
Người đàn ông kia quả là có mị lực đặc biệt. Trong chốc lát, chỉ rung động một chút thôi mà đã say đắm một đời. “Tuyết Ly, đừng nhìn nữa.
Mạnh Nguyên Trung nhìn con gái mất hồn liền nhẹ nhàng kêu. “Con không xứng với hắn
Lời nói tuy khó nghe nhưng lại là sự thật.
Con gái của hắn tuy xinh đẹp, có ngoại hình thu hút.
Sánh ngang với mỹ nữ
Nhưng mà
Trước đó, có lẽ Mạnh Nguyên Trung cũng có chút xíu suy nghĩ để Mạnh Tuyết Ly đi cùng Lâm Bình đi dạo một vòng Giang Nam để xem Lâm Bình có thay đổi tâm tình với Mạnh Tuyết Ly không.
Nhưng hiện tại thì xem ra,
Không có khả năng này.
Nếu không, thái độ của Lâm Bình với Mạnh Tuyết Ly phải khác chứ. *Nhớ đọc truyện trên Tamlinh247.vn để ủng hộ team nha !!!
Lâm Thanh Sơn không phải là người nông cạn dễ dụ
Cũng không tuỳ tiện vì sắc đẹp mà thay đổi “Con biết”
Không cần ai nói, chính cô cũng cảm nhận được. Cô và Lâm Bình không cùng một thế giới.
Mặc dù cô là người được sinh ra trong một gia đình giàu nhất nhì Giang Nam.
Bao nhiêu người mơ ước.
Nhưng, cô chỉ vỏn vẹn là một người phụ nữ giàu có
Uống nhầm một ánh mắt, cơn say cả một đời.
Không biết tung tích
Không có kết quả. thôi.
Ngày ba mươi mốt tháng mười hai, sáu giờ sáng. Dù là sáng sớm nhưng sân bay quốc tế Giang Châu vẫn ồn ào náo nhiệt. Vì cũng đã sắp qua năm mới. Không cần biết là về quê, hay hoàn thành cho xong công tác công việc, hay đi du lịch thì vẫn đông đúc. Cũng may, Lâm Bình cùng Chu Thanh đi khoang hạng nhất.
Không gian tương đối rộng rãi.
Lên máy bay bay về Úc. Chu Thanh và Lâm Bình ngồi xuống.
Lâm Bình cùng Chu Thanh đều là Tông sư hoá cảnh.
Dù vài ngày không ngủ cũng không quá mỏi mệt.
Có điều vì lên máy bay sớm nên có không ít người nhắm mắ dưỡng thần.
Mà cách lối đi có hai nữ sinh ngồi phải trên.
Khi Lâm Bình ngồi xuống, cũng có chút ý tới. Một trong hai người mang kinh râm, có vẻ như đang ngủ.
Nhưng không biết vì sao, Lâm Bình lại không tự chủ được nhìn nhiều về phía hai nữa sinh ấy một chút.
Trong khi đó, mỹ nữ có đi qua lại trước mặt Lâm Bình thì Lâm Bình cũng đều làm như không thấy.
Cho dù là Đường Thanh Tâm, Mạnh Tuyết Ly thì cũng vậy.
Chưa chắc Lâm Bình đã nhìn thêm vài lần.
Nhưng lần này có chút kỳ lạ. “Anh đẹp trai, anh cứ nhìn nhìn tụi em làm gì vậy?” Bỗng nhiên, cô gái đeo kính râm hạ kính xuống cười hỏi