Lâm Bình cùng Chu Thanh ra sân bay, rất nhanh liền bị người chặn đứng.
Không phải ai khác, chính là tên đầu đinh. "Ranh con, biết điều thì mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi tạo đi. Nếu thế thì tao sẽ tha cho người một lần. Còn không
Tên đầu đinh đứng chắn đường Lâm Bình phách lối nói. "Không muốn chết thì cút"
Đối với đám lâu la này, Lâm Bình cũng chẳng buồn tính toán so đo. “Mẹ kiếp, mày đến nước Úc mà dám phách lối vậy
Tên đầu định tức điên.
Hắn vừa mới gửi vị trí cho đại ca. Giờ đây chờ đại ca hắn đem người đến. Vậy nên hắn không dám động thủ, chỉ dám múa võ mồm.“Tao giết mày không?"
Đồng nắm
Cùng lúc đó, đầu đinh mặt mũi đỏ bừng, gân xanh lên. Chỗ bị không thở nổi.
Hai chân lung tung loạn xâ
Một lát sau. Lâm “Nếu không điều thì xử luôn mạng chó của
Lâm lạnh giọng nói.
Hình ảnh này cũng bị Lâm An Tuyền Định Hân Vi nhìn thấy.
Lúc này, cô đang đợi người đến đón. Là của Lâm An Tuyền. “Ông trời ơi, Lâm Bình nhìn như thư sinh mà khỏe dữ vậy. Nhưng mà...có hơi... tàn bạo?"
Đinh Hân Vi che miệng nhìn phíaBình.
Lâm An Tuyền cũng sửng sốt. “Có là hắn có luyện võ" Lâm An Tuyền nhẹ nhàng nói. thế.
Ở nhà họ Lâm cũng có.
Tên đầu đình ngớp thở.
Đồng thời kinh nhìn Lâm Bình.
Vừa giác sắp chết đến nơi.
Tựa như linh hồn của hắn chuẩn rời khỏi xác.
Đúng “Vương Thiên."
Sau đó là những tiếng
Nghe được âm thanh này, tên đầu đinh mừng ra mặt. Sau đó dậy.
Đại cùng thuộc đến rồi!!!!"Đại ca, chính là nó. Nó đánh em. Anh nhất định phải đánh chết nó."
Tên đầu định chỉ vào Lâm Bình nghiến răng nói. “Yên tâm" "Tao cũng muốn nhìn thắng nào ăn gan hùm dám đánh em tao"
Người tới giận dữ nói.
Nhìn về phía Lâm Bình.
Chỉ là
Sau một khắc.
Người đó ngần người.
Nuốt một ngụm nước bọt. “Trương Hồ, đã lâu không gặp"
Lâm Bình từ tốn nói.
Trong thanh âm, vẫn là mang theo một tia lãnh ý. “Lâm... Lâm đại ca" "Là... đã lâu không gặp"
Người tới đáp.
Trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Người này là đại ca của tên đầu đình. Lại chẳng phải ai khác mà chính là sát thủ từng được Tôn HuyTuấn thuê để ám sát Lâm Bình tên là Trương Hồ.
Nhưng mà, lần đó Lâm Bình đã lưu lại trong tâm trí Trương Hồ một nỗi sợ hãi. Lâm Bình tuyên bố đời này hắn không được đến
Hải Châu.
Nhưng Trương Hồ không chỉ không đến Hải Châu.
Mà hắn trực tiếp rửa tay gác kiếm. Mang theo gia đình chạy đến nước Úc.
Trương Hồ vốn là người có võ công khá cao, lại thêm những năm qua tích lũy không ít tài sản. Nên khi đến Úc, tạo nên một nhóm xã hội đen. Ngày ngày ăn chơi thoải mái.
Mà tên đầu định là em họ của hắn.
Nó nói muốn đến Úc chơi. Trương Hồ đồng ý dự là sẽ đem người em họ này đi vòng quanh nước Úc.
Nhưng ai mà biết được tên em họ này chọc phải Lâm Bình đâu.
Trương Hồ quả thực tin vào âu “oan gia ngõ hẹp" Đã chạy ra nước ngoài rồi mà vẫn còn gặp phải Lâm Bình trong tình huống này.
Trương Hồ quả thật muốn chết ngay tại chỗ.
Cái này có được gọi là may mắn không?Tên đầu đình nhìn thấy đại ca của mình nhìn Lâm Bình như thấy quỷ. Gập lưng, củi đầu. Nội tâm của tên đầu đình bỗng rơi xuống đất. “Đại ca "
Tên đầu định muốn hỏi chuyện.
Nhưng mà hai chữ "đại ca" vừa thốt ra, Trương Hồ lập tức tát một phát. "Xin lỗi anh Lâm. Ngay lập tức"
Trương Hồ mắng. "Em..."
Tên đầu định mở miệng lần nữa. “Em anh cái gì?” "Xin lỗi! Mau!"
Trương Hồ lại thêm bạt tại nữa.
Không chút nhẹ tay.
Trương Hồ len lén nhìn Lâm Bình. Thấy Lâm Bình cũng chẳng có gì trên người. Còn hắn...
Đây là nước Úc.
Hắn muốn tiền có tiền, hắn muốn người có người.
Nhưng hắn vừa mới nghĩ vậy liền có một cảm giác sắp chết bao quanh.Từng là sát thủ nên Trương Hồ biết đây là gì. Làm sao mà không biết.
Bởi vậy, Trương Hồ bỏ đi ý nghĩ đó mà hướng về phía Lâm Bình cúi đầu, “Lâm... Anh Lâm... xin lỗi anh"
Tên đầu đình bị đánh cho tỉnh mông.
Nhưng hắn ý thức được mình chọc sai người. Người mà đại ca hắn cũng phải cúi đầu....
Quà thật tên đầu định làm sao biết được nhiều vậy chứ. Hắn rất muốn lăn ra đây giả chết. Tamlinh247.vn trang web cập nh*ật nhanh nhất
Nhưng mà... không xin lỗi không được.
Lâm Bình nhàn nhạt nhìn Trương Hồ.
Sau đó dẫn Chu Thanh xoay người bỏ đi.
Loại này, căn bản Lâm Bình không để vào mắt.
Ở trước mặt Lâm Bình mà láo nháo thì chỉ có tìm đường chết thôi.
Còn không xuất hiện trước mặt Lâm Bình thì thôi chẳng quan trọng.
Không phải ai cũng có tư cách đề Lâm Bình hắn phải tính toán.“Quao, Lâm Bình quả không đơn giản nha. Chỗ dựa của tên đầu đinh vừa tới liền lập tức sợ hãi cúi đầu"
Đinh Hân Vi giống như phát hiện được điều kỳ diệu, vui vẻ nói. “Với chúng ta không có quan hệ gì cả"
Lâm An Tuyền trợn mắt nhìn Đinh Hân Vi.
Cô bé này.... Lúc nào cũng quá nhiệt tình. Việc gì cũng hiếu kỳ. Mà như thế chưa chắc đã là tốt.
Đôi khi sẽ đem đến phiền phức cùng nguy hiểm.
Mà lúc này.
Có hai chiếc xe sang đi qua.
Dừng lại.
Một vị bảo vệ lập tức từ vị trí phụ lái đi xuống, mở cửa xe.
Trong xe có một phụ nữ người Việt ăn mặc sang trọng bước xuống. “Lâm An Tuyền”
Người phụ nữ giàu có này gọi tên Lâm An Tuyền.
Lâm An Tuyền quay đầu nhìn về phía gọi tên mình."Cô"
Trên gương mặt lãnh đạm của Lâm An Tuyền rất cuộc cũng lộ ra nụ cười. “Cô bé này chính là Tiểu Vi?"
Người phụ nữ nhìn người bên cạnh Lâm An Tuyền. Vừa cười vừa nói. "Chào dì, con là bạn học của Lâm An Tuyền, Đinh
Hân Vi."
Đinh Hân Vì vội vàng nói. "Đừng kêu ta là dì. Hãy gọi giống với Lâm An Tuyền, gọi là cô”
Người phụ nữ cười.
Nắm tay hai cô gái. "Cô" Đinh Hân Vi lập tức đổi giọng ngọt ngào kêu. “Các con đang nhìn gì vậy?"
Người phụ nữ tò mò hỏi.
Vừa lên xe, bà thấy Lâm An Tuyền và Đinh Hân Vi cùng nhìn chằm chằm một chỗ. “Cũng không có gì
Lâm An Tuyền nhẹ nhàng nói.
Nếu Lâm Bình đã không có việc gì, cô cũng khôngcần nhìn nữa.
Nhưng người phụ nữ thấy trước đó Lâm An Tuyền cùng Đình Hân Vi cùng nhìn về một hướng. Nên cũng nhìn theo.
Người phụ nữ thấy một bóng hình.
Có hơi nhíu mày.
Làm sao bóng lưng ấy lại có cảm giác quen thuộc.