Chương 263: Mụ già!
Lúc này, Lâm Bình đang ngồi bên bàn đánh bạc bạc, ngón trỏ và ngón giữa đang gõ nhẹ trên mặt bàn. “Báo, đặt cược toàn bộ!”
Lâm Bình lại lạnh nhạt nói.
Nghe vậy, toàn thân Emma run lên, cô ta cũng không còn hào hứng như lúc ban đầu nữa, mà ngược lại sợ đến xanh cả mặt. Lâm Bình mà cứ thắng mãi như thế, rồi thế nào cũng có chuyện.
Đến lúc đó thì một tí tiền có khi cô ta cũng chả với được. “Anh... Anh Bình, anh... Anh quyết định áp toàn bộ ?”
Emma nuốt nước bọt, hỏi anh với giọng điệu không chắc chắn. Bây giờ, số chip trong tay Lâm Bình, đã có giá trị hơn tỷ đô.
Nếu đặt cược hết, lỡ như thua, thì coi như là mất hết tất cả rồi. “Cược hết.
Khóe miệng Lâm Bình nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt nhẽo, anh nhẹ nhàng nói. Emma cũng không dám làm trái ý Lâm Bình, nên phải làm theo.
Mấy tên nhà giàu khác thấy Lâm Bình đem toàn bộ hơn tỷ đô la ra đặt cược, tất cả đều bất ngờ và sợ hãi. “Gã người Việt này, không biết sợ chết là gì à?”
Rất nhiều người đều dời mắt về phía này, bọn họ nhìn Lâm Bình như nhìn thủ lạ. “Nếu hắn dám đặt cược toàn bộ, vậy chắc chắn là đáng tin, tôi cũng theo
Lúc này, mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra. Nhưng do dự một hồi, cũng không ai dám chơi lớn đặt cược toàn bộ tiền như Lâm Bình. Tuy nhiên, vẫn có một số người gan lớn, thẳng tay lấy ra một nửa số chip để đặt cược. “Dù sao thì chúng ta cũng chẳng làm gì, chỉ đi đánh ké mấy ván thôi, cho dù người của Thiên Môn muốn gây sự, thì cũng sẽ không tìm chúng ta để gây sự đâu.” “Thừa dịp này, tranh thủ đặt cược thêm mấy lần nữa đi, Thiên Môn sớm muộn gì cũng sẽ nhúng tay vào, tới đây kiểm tra!”
Bây giờ Trương Hổ cũng ăn ké Lâm Bình, kiếm được tiền đầy túi. Ánh mắt anh ta nhìn Lâm Bình cũng cực kỳ ngưỡng mộ sùng bái.
Nhưng, cũng có một chút đáng tiếc. Anh ta nghĩ Lâm
Bình còn trẻ người non dạ, ỷ vào mình thực lực hơn người mà thoải mái gây chuyện ở sòng bạc.
Nếu như bình thường, thì Lâm Bình lần này, e là không thể yên ổn rời khỏi du thuyền được rồi.
Cho dù bây giờ cậu ta có ngừng tay, thì cũng không kịp nữa rồi!
Trương Hồ thở dài,
Thôi, kệ vậy.
Lâm Bình sống chết ra sao cũng chẳng liên quan đến anh ta, bây giờ đi theo Lâm Bình kiếm tiền, mới là quan trọng nhất.
Dù sao Thiên Môn muốn xử lý ai, thì cũng chỉ có thể là xử Lâm Bình thôi. Lúc này, Trương Hổ nghiến răng, đem toàn bộ số chip trị giá hơn triệu đô, đặt cược vào ô mà Lâm Bình đã đặt
Lần này, anh ta cược hết
Dù sao đống chip triệu đô này, anh ta cũng chỉ bỏ vốn khoảng mười ngàn, còn lại đều là nhờ ăn ké Lâm Bình mà có. Thắng, thì phát tài, sau đó ngừng tay kịp lúc, để tránh bị liên lụy.
Nếu thua, thì cũng chỉ mất mười ngàn độ, đối với anh ta mà nói thì chả đáng bao nhiêu. Lâm Bình không nhìn người khác, cũng không quan tâm người ta nghĩ gì.
Đầu ngón tay vẫn đặt trên bàn đánh bạc, gõ nhẹ.
Mà ở giữa bàn, người phụ trách đổ xúc xắc chia bài, trên trán đã phủ đầy mồ hôi. Hai tay người đó cũng hơi run ray.
Kể từ khi Lâm Bình bước vào, thì kĩ thuật gian lận thần sầu của hắn ta, giống như bị mất linh vậy.
Ván này, nếu mà lại thua, thì Thiên Môn sẽ phải chịu tổn thất thêm vài tỷ đô la. Hắn ta cũng sẽ không sống yên ổn được.
Lâm Bình yên lặng nhìn người chia bài, cũng không thúc giục hẳn. Anh đang chờ người. Chắc hẳn, những kẻ cấp cao của Thiên Môn, cũng sắp tới rồi.
Quả nhiên, đương lúc Lâm Bình đang nghĩ như vậy, một bóng hình xinh đẹp thướt tha xuất hiện trước mắt anh, đi theo sau còn có mấy vị cao thủ của Thiên Môn. “Cô Makino.”
Ngay lập tức có không ít người nhận ra cô ta, lớn tiếng la lên. Cùng lúc đó, ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Bình, cũng tràn ngập ý cười khinh bỉ. Còn nhân viên chia bài, sau khi thấy Makino, cũng thở phào nhẹ nhõm. Makino là người phụ trách sòng bạc này, đồng thời cũng là cao thủ bài bạc hàng đầu.
Makino vừa đến, cô ta đã dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về hướng nhân viên chia bài, làm cho hắn ta cảm thấy cả người. Cô Makino này, mặc dù xinh đẹp gợi cảm, nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn độc ác.
Trong Thiên Môn có câu, thà rằng đụng chạm Victor cũng đừng để Makino phải ghi thù. Bởi vì, trừ phi là cố tình, nếu không thì Victor sẽ không so đo, nhưng nếu đụng đến Makino, thì dù là nguyên do gì, thì kết cục cũng không tốt đẹp mấy. Cũng may là, Makino chỉ liếc nhân viên chia bài một chút, rồi không để ý nữa.
Sau đó khi nhìn về phía Lâm Bình, cô ta bỗng nhiên nở nụ cười, một nụ cười tràn ngập vẻ đẹp quyến rũ của phụ nữ ngoại quốc, mê mẩn hồn người. Chỉ ngắn ngủi vài giây, cũng đủ để khiến bao người sững sờ, tim đập thình thịch.
Nhưng mà, có người biết tính cách Makino, thì liền lùi lại mấy bước, vì Makino chắc chắn là một cô nàng rắn độc xinh đẹp. Trước mặt người khác cô ta đẹp bao nhiêu, thì thủ đoạn sau lưng lại càng độc ác bấy nhiêu. “Ồ, quý ông đây không chỉ tuấn tú, mà còn rất may mắn đó nhỉ” Makino cắn đôi môi đỏ mọng, nở nụ cười quyến rũ. “Nếu biết nói tiếng Việt, thì nói tiếng Việt đi!” Cập nhật chương mới nhất tại Tгц*уeлАРР.coм
Ngón tay Lâm Bình ngừng gõ mặt bàn, thu tay về, quay đầu từ tốn nói với Makino. Nghe xong Makino cũng không có phản ứng gì quá đáng. Nhưng ánh mắt của những kẻ giàu có khi nhìn Lâm Bình, lại như nhìn một người đã chết vậy. Người trên du thuyền, không phải giàu thì cũng là hạng quý tộc. Chỉ cần không động chạm đến Thiên Môn, thì Thiên Môn cũng chẳng làm gì được bọn họ, trái lại còn phải dùng mức độ cao nhất, bảo vệ an toàn cho bọn họ. Nhưng mà, Lâm Bình ở sòng bạc gian lận, vậy mà còn dám kiêu ngạo như vậy. Anh như thế này chính là đang tự tìm được chết cho bản thân.
Cho dù rất nhiều người cũng ăn ké theo Lâm Bình, thắng được trăm ngàn, thậm chí hơn triệu đô la, nhưng bọn họ cũng không thích Lâm Bình. Không con bạc nào lại thích một kẻ giỏi ăn gian cả.
Mọi người đều đang chờ xem kịch hay.
Trương Hổ cũng thở dài. Anh đang sống ở Úc, sao mà không biết sự đáng sợ của bang Thiên Môn được. Có thể nói, Thiên Môn không thẹn với cái danh thế lực đứng đầu thế giới ngầm nước Úc, mà sức ảnh hưởng cũng đã vượt qua ranh giới nước Úc, đạt tới tầm cỡ quốc tế.
Lần này, Lâm Bình chết chắc rồi.
Nhưng lúc mọi người cho là Makino sẽ lập tức lật mặt. thì phản ứng của Makino lại khiến mọi người bất ngờ.
Makino cười càng tươi hơn: “Ôi chao, anh đẹp trai, sao anh biết em biết tiếng Việt thế?”
Makino mở miệng, dù vẫn còn mang khẩu âm phương tây, nhưng từ ngữ thì lại cực kì tiêu chuẩn. Thậm chí cô ta còn xài kiểu xưng hô “anh đẹp trai” mà người Việt hay dùng, so với tiếng Việt bập bẹ của Emma thì tốt hơn rất nhiều. “Một mụ già gọi tôi là anh đẹp trai, xin lỗi, chịu không
Lâm Bình hờ hững nói.
Ngoại hình của Makino nhìn có vẻ như chỉ mới hai mươi, nhưng tuổi thật cũng phải hơn ba mươi. Lâm Bình vừa nói câu này xong, người không hiểu tiếng Việt thì mờ mit.
Người nghe hiểu tiếng Việt thì đơ ra ngay lập tức. Đây... Đây là thắng điên nào vậy?
Dám nói Makino là “mụ già"?
Muốn chết sớm thì cũng đừng chơi trò này chứ!