Chương 264: Đáp án không hề bất ngờ
Cái tên Makino có thể không quá nổi tiếng nhưng cô ta còn được biết đến với một cái tên khác đó là “Huyết sắc yêu cơ”!
Tên gọi này từ lâu đã sớm nổi danh ở Úc, ngay cả trên thế giới cũng có không ít thế lực biết đến cô ta. Quả không sai!
Sau khi Lâm Bình vừa dứt lời, gương mặt đang mỉm cười của Makino đột nhiên như đông cứng lại.
Ánh mắt mê hoặc lập tức chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo.
Bầu không khí cũng đột ngột thay đổi, trở nên vô cùng căng thẳng.
Nhưng Lâm Bình vẫn cười hờ hững, anh bình tĩnh nhìn Makino.
Makino cũng nhìn chằm chằm vào Lâm Bình.
Một lúc sau.
Makino đã lấy lại được dáng vẻ tươi cười lúc trước.
Cô ta đi tới phía đối diện với Lâm Bình, tìm một chỗ trống, kéo ghế rồi ngồi xuống. “Chúng ta đánh cược một vần, anh thấy thế nào?” Makino chăm chú nhìn Lâm Bình, trên môi vẫn nở nụ cười tươi, động tác vô cùng mê hoặc. “Cược như thế nào?”
Lâm Bình hờ hững hỏi. “Nếu như tôi thắng, anh phải nói cho tôi biết anh giở trò gian lận như thế nào. Tôi chỉ đánh gãy hai tay của anh thôi, sau đó sẽ tha cho anh một mạng, được chứ?”
Makino mỉm cười.
Sở dĩ lúc này cô ta mới xuất hiện không phải vì phía Thiên Môn phản ứng chậm chạp.
Ngay khi Lâm Bình thắng liên tiếp mấy trận liền, cùng lúc đó hội Thiên Môn liên tục mắc sai lầm, một số người đã nhanh chóng báo cáo tình hình lên cấp trên.
Còn Makino, cô ta đã sớm nhận ra Lâm Bình.
Tuy nhiên, dù được mệnh danh là tay đánh bạc số một ở Thiên Môn, cô ta cũng không thể nhìn ra Lâm Bình đã hành động như thế nào. “Vậy nếu cô thua thì sao?”
Lâm Bình Thần nhếch môi nói. “Nếu tôi thua sao?”
Nụ cười trên gương mặt Makino càng rạng rỡ hơn. “Nếu tôi thua, chỉ cần anh ngừng gây rối trong sòng bạc này, tôi sẽ không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào nữa. Ngay cả bản thân tôi, cũng có thể mặc cho anh tùy ý xử lý, thế nào?”
Giờ phút này, trông Makino càng quyến rũ đến chết người.
Mỗi cái nhíu mày, mím môi cười của cô ta cũng đủ khiến người khác hồn xiêu phách lạc!
Cho dù không ít người biết rằng Makino giống như một con rắn vô cùng xinh đẹp quyến rũ nhưng lại có nọc độc khủng khiếp, họ vẫn không thể ngừng ngây dại ngắm cô ta. “Được, không vấn đề gì.”
Lâm Bình Thần nhẹ giọng nói.
Nghe thấy lời chấp thuận của Lâm Bình, nhiều người đã nhìn Lâm Bình với vẻ thương cảm.
Thằng nhóc Việt Nam này, cho dù thắng hay thua thì cũng không có kết cục tốt đẹp. Thậm chí, nếu có thể thua, chịu mất đi hai bàn tay, có khi lại là điều tốt hơn. ít nhất bằng cách này vẫn có thể giữ được mạng sống. Còn nếu thắng thì sao?
Nếu như đã thực sự thèm muốn vẻ đẹp của Makino và leo lên giường của cô ta, rất có thể ngay ngày mai sẽ không nhìn thấy mặt trời nữa. “Tôi không thích phiền phức, chúng ta cứ thử vận may một lần luôn nhé, cô thấy thế nào?”
Lâm Bình quay sang nói với Makino.
Makino cũng nhìn chằm chằm Lâm Bình, cô ta muốn dò xét được chút gì đó từ trong ánh mắt Lâm Bình. Nhưng đáng tiếc, Makino lại một lần nữa phải thất vọng. Từ gương mặt và ánh mắt của Lâm Bình, cô ta không đoán ra được bất kỳ suy nghĩ nào.
Những người khác nhìn cô ta, kể cả là những người dưới trướng cô ta, cho dù có che giấu kỹ càng thể nào đi nữa, nhưng sâu trong đáy mắt bọn họ vẫn lộ ra vẻ tham lam, ham muốn với cô ta.
Thế mà trong mắt của Lâm Bình, thậm chí không có lấy một chút ham muốn nào.
Makino khẽ nheo mắt cười nói: “Tôi là chủ, anh là khách. Ở Việt Nam thường thường khách sẽ làm theo ý của chủ nhà. “Tuy nhiên, hôm nay chúng tôi sẽ làm theo ý muốn của anh!” “Được.” Lâm Bình vẫn mang theo nụ cười hờ hững: “Một lần đổ xúc xắc, so điểm cao thấp!” “Không thành vấn đề” “Nhưng anh phải cẩn thận đấy, từ trước đến giờ chưa từng có ai thắng cược với tôi đâu.”
Nụ cười trên khuôn mặt Makino ngày càng mê hoặc. “Vận may của tôi luôn rất tốt.” Lâm Bình cũng cười đáp lại.
Lúc này, nhìn gương mặt của Lâm Bình thực sự không hề có ác ý, anh giống như một anh chàng mọt sách hiền lành vậy.
Makino nhìn Lâm Bình, hỏi: “Muốn kiểm tra xúc xắc không?” “Không cần.” Lâm Bình khẽ lắc đầu. “Anh có vẻ rất tự tin. Makino nói. “Tôi nói rồi, vận may của tôi rất tốt.” Lâm Bình thờ ơ nói. “Nếu như anh tin vào vận may của mình như thế, vậy tôi sẽ thêm một quy tắc nữa, nếu số điểm ở hai xúc xắc bằng nhau thì anh sẽ bị tính là thua!
Makino nói câu này không phải là một câu hỏi lấy ý kiến, mà là một lời tuyên bố Nghe thấy vậy, sắc mặt của những người đứng xem đều thay đổi.
Nếu như thế, lần này Lâm Bình nhất định sẽ thua "Làm như cô nói đi, khách theo ý chủ. Lâm Bình vẫn gật đầu không chút do dự. “Được!” Nghe thấy Lâm Bình quả quyết chắc chắn như thế, Makino không nói thêm gì nữa.
Tuy nhiên, ánh mắt cô ta nhìn Lâm Bình đã hiện lên vài phần kiêng dè. Lẽ nào người này là một cao thủ sao?
Có khi nào Lâm Bình thực sự là một cao thủ võ thuật Việt Nam?
Nếu không, làm sao anh có thể giữ tâm lý vững vàng không chút sợ hãi nào như vậy được? Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi t*ruyện tại Tamlinh247.vn
Tuy nghĩ vậy nhưng cô ta cũng không cảm thấy bất kỳ nội lực nào trong cơ thể của Lâm Bình.
Makino đưa cho Lâm Bình một cái cốc để lắc xúc xắc và một con xúc xắc.
Lâm Bình nhận lấy đồ xong, Makino liền nói: “Bắt đầu!”
Sau đó, cô ta bắt đầu thực hiện các thao tác.
Makino vươn lòng bàn tay trắng như tuyết, cầm cốc xúc xắc lên, lắc nhẹ, viên xúc xắc va chạm với thành cốc, kêu “lộc cộc” vài tiếng rồi nằm im bên trong cốc.
Makino cũng không thực hiện bất cứ động tác cầu kỳ nào.
Cô ta chỉ di chuyển nhẹ chiếc cốc xúc xắc vài lần sau đó đặt cập xuống mặt bàn. “Đến lượt anh!” Makino nhắc nhở.
Nói xong, Makino tập trung nhìn chăm chăm vào động tác của Lâm Bình, mặt khác cũng nhìn chăm chú vào cốc xúc xác của bản thân.
Cô ta thật sự muốn xem xem Lâm Bình có phải là một võ sư từ Việt Nam đến hay không, và liệu anh có thể dùng nội lực để di chuyển viên xúc xắc trong cốc của hay không? Dưới ánh mắt chăm chú của Makino và mọi người xung quanh, Lâm Bình bình tĩnh cầm cốc xúc xắc đặt lêr trên con xúc xắc.
Thậm chí anh còn không lắc cốc xúc xắc, anh vẫn để nguyên nó trên mặt bàn.
Anh chỉ đậy con xúc xắc lại, nhẹ nhàng xê dịch cốc hai lần rồi buông tay ra.
Makino khẽ cau mày. Cô ta thậm chí còn không nhìn thấy Lâm Bình lắc xúc xắc khi nào! “Công bố thắng thua đi”
Makino không chần chừ, nhanh chóng nói.
Hai người nhìn nhau rồi cùng lúc mở cốc xúc xắc của mình ra. Dưới đáy cốc, viên xúc xắc bên dưới đã vỡ ra thành hai nửa. Một mặt sáu điểm và mặt đối diện nó, một điểm. “Bảy điểm!”
Makino mỉm cười.
Nhìn cảnh này, ai cũng lắc đầu ngán ngẩm. Trương Hồ cũng thở dài một tiếng
Người đàn ông đi bên cạnh Trương Hồ dường như có chút hả hê. “Lâm Bình, Lâm Bình, mày chết chắc rồi!” “Sao có thể cao điểm hơn Makino chứ?” “Cho dù có cùng số điểm thì vẫn thua!” “Mày xong đời rồi!” “Đợi tới lúc sắp chết xem mày còn vênh váo được nữa không!”
Cho dù là không chết, nhưng phải chặt đi cả hai tay, chuyện này cũng khiến người đàn ông kia rất vui vẻ bình luận. “Đến anh. Makino vẫn nở nụ cười chết người, nhẹ giọng nói.
Thế nhưng...
Dù là Makino hay những người đang đứng vây quang xem đều không thấy hồi hộp chút nào cả.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chiếc cốc xúc xắc trước mặt Lâm Bình.
Bọn họ cùng chờ đợi Lâm Bình tiết lộ số điểm trên con xúc xắc nhưng hầu như ai cũng tỏ ra đã biết trước cái “Đáp án không có chút bất ngờ” nào này.