Chương 271: Rung núi dọa hổ
Lâm Bình vác theo xác Victor trở về du thuyền. Sau đó anh thoải mái ném xác ông ta xuống.
Sau khi Lâm Bình xuất hiện thì tất cả mọi người xung quanh đều sợ hãi lùi về phía sau. Bọn họ sợ mình đứng gần Lâm Bình quá nhớ anh lại buồn tay giết chết thì không còn mạng để sống nữa.
Bấy giờ, Brook và Lưu Sa Bửu đã bị Chu Thanh xử lý tròn mắt ngơ ngác nhìn những gì đang diễn ra trước mặt mình.
Người đứng đầu Thiên Môn đang làm mưa làm gió cả thế giới ngầm nước Úc, người từng là vị thần trong mắt bọn họ đã dễ dàng... Chết như thế ư?
Lưu Sa Bửu và những người Thiên Môn còn may mắn sống sót hoàn toàn không thể tin vào điều này. Chỉ là sự thật rành rành ngay trước mắt, dù bọn họ tin hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kết quả.
Bấy giờ, Makino là người đầu tiên kịp hoàn hồn Cô ta vội vàng chạy tới trước mặt Lâm Bình và quỳ một gối xuống trong nháy mắt. "Anh... Anh Thanh Sơn, bắt đầu từ ngày hôm nay tôi... Tôi sẵn sàng dốc hết sức làm việc cho anh, cầu xin anh hãy... Tha cho tôi một lần!" Giọng Makino run rẩy nói.
Thấy thế, Lưu Sa Bửu tái mặt. "Makino, cô..." Lưu Sa Bửu lớn tiếng nói.
Nhưng khoảnh khắc Lưu Sa Bửu vừa mới há miệng ra nói được mấy chữ thì Lâm Bình đã giơ một ngón tay lên. Sau đó Lưu Sa Bửu không thể nói những lời mình muốn nói được nữa.
Đôi mắt đó, linh hồn bên trong nó dần trở nên mờ ảo và tan đi theo mây khói.
Sau đó ông ta ngã xuống. Tắt thở đi đời nhà ma.
Brook thấy thế thì cả người run rẩy và lập tức quỳ xuống, thậm chí còn quỳ cả hai chân xuống chứ không khuỵu mỗi một gối như Makino, hớt hải dập đầu với Lâm Bình. "Mr. Sơn, I'd liketnizeyoy." (Anh Thanh Sơn, tôi cũng muốn dốc hết sức để làm việc cho anh...)
Brook đã nói như thế. "Không biết tiếng Việt hả?"
Lâm Bình nhếch môi lên cười lạnh.
Anh cũng giơ tay lên bằng nhẹ, sau đó Brook trợn tròn mắt ngã quỵ.
Hai mắt vẫn trợn trừng lên. Tầm mắt bắt đầu tan vỡ.
Brook cực kì khó hiểu tại sao anh ta làm chẳng khác gì Makino nhưng Lâm Bình lại ra tay giết mình không thương tiếc,
Đến chết anh ta cũng không hiểu nguyên nhân chính là anh ta không biết nói tiếng Việt, điều đó đã kết thúc kiếp đời làm người này của anh ta!
Thấy Lưu Sa Bửu và Brook lần lượt ra đi tìm đến miền cực lạc, Makino lại giật thót tim, cả người cô ta run lên như cầy sấy. "Anh... Anh Thanh Sơn, tôi biết nơi chứa tất cả mọi tài sản của Thiên Môn, tôi còn biết cả cái kho Victor lén lút giấu những thứ quý giá của ông ta đi nữa! Cầu xin anh tha cho tôi lần này được không, sau này tôi nhất định sẽ cho anh thấy sự trung thành của mình... Makino vội vàng nói. Cô ta đã cố gắng hết sức để tiếng Việt của mình nghe chẳng có cảm giác kì lạ gì, không phải là cái giọng lơ lớ của người phải học tiếng Việt.
Cùng lúc đó, Makno cũng thầm thấy may mắn vì mình đã có đủ lòng tham, sau khi biết Victor đang muốn đưa Thiên Môn sang nước Việt hòng chiếm lấy thế giới ngầm nơi đó thì cô ta đã tranh thủ học được tiếng Việt trong thời gian ngắn nhất.
Ai mà ngờ được nó lại trở thành chỗ dựa để cô ta bám víu lấy mạng sống của mình lại.
Nghe Makino nói, Lâm Bình cúi đầu xuống nhìn Makino đang quỳ một gối trước mặt mình rồi thản nhiên lên tiếng: "Giải quyết hết tất cả mọi thứ xong thì đến phòng tôi!"
Nói xong Lâm Bình bèn nhấc chân lên bỏ đi.
Chu Thanh theo sát ngay phía sau.
Nghe thế, suy nghĩ trong đầu Makino chợt lóe lên: "Bảo tôi đến phòng anh ấy ư?"
Dường như Makino chợt hiểu ra điều gì đó: "Dạ thưa anh Thanh Sơn!" Makino đáp.
Cùng lúc đó, cô ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Lâm Bình sẽ không giết cô ta nữa hoặc ít nhất là không giết chết cô ta ngay bây giờ.
Có lẽ chỉ cần cô ta phục vụ anh trên giường thật tốt thì không cần phải lo lắng về sự an toàn của mình nữa. Nghĩ đến thế, Makino cắn răng thật chặt, cô ta đã lặng lẽ quyết tâm.
Nhất định không thể để cho Lâm Bình chờ quá lâu để anh ấy mất hết sự kiên nhẫn lại hỏng chuyện.
Cô ta phải giải quyết mọi thứ với tốc độ nhanh nhất, dẹp yên sóng to gió lớn anh để lại phía sau rồi tập trung hết mọi tinh thần để phục vụ anh thật tốt. Cập nhật nhanh nhất trên Tamlinh247.vn
Mãi đến khi bóng lưng Lâm Bình biến mất trước mặt mình Makino mới dám đứng dậy.
Sau đó bắt đầu xử lý việc anh đã giao cho.
Tất cả những người còn lại thấy cả Victor, Lưu Sa Bửu và Brook đều bị giết chết tức tưởi thì dù họ không phải là người trong tay Makino thì cũng phải xem lời cô ta nói là mệnh lệnh lớn nhất. "Thanh Sơn, anh muốn giữ lại Makino để nắm giữ Thiên Môn trong tay mình ư?" Chu Thanh đi theo Lâm Bình hỏi.
Lâm Thanh Sơn thản nhiên nói: "Sức mạnh đằng sau Thiên Môn vẫn là thứ khổng lồ, Victor đã chết, thay vì để cho những kẻ nằm yên chờ sung rụng ngoài kia hưởng lợi thì chi bằng chúng ta cứ g nó về tay. Dùng Thiên Môn để g góp những thứ chúng ta cần ở nước ngoài." "Nhưng Makino chỉ là người có Nội Kình Đỉnh Phong thôi, e là cô ta không thể gánh vác được những áp lực đến từ bên ngoài." Chu Thanh khẽ hỏi. "Giúp cô ta đi lên Hóa Cảnh là được thôi mà!" Lâm Bình không thèm để ý đến những chuyện này cho lắm. "Vả lại một khi tin tức được tung ra, Lâm Thanh Sơn là người đã giết chết Victor thì ai dám đụng tới Thiên Môn nữa cơ chứ?"
Nghe thế, Chu Thanh lè lưỡi. "Nếu đúng như lời anh nói thì có lẽ chúng ta sẽ gặp phải sự chèn ép đến từ các nước khác trên thế giới. Nhất là nước Úc!" Chu Thanh lại lên tiếng.
Suy cho cùng chiến thần nước Việt Lâm Thanh Sơn không chỉ là Hóa Cảnh Tông Sư mà thân phận đó còn mang rất nhiều ý nghĩa quan trọng khác. "Thì đành vậy! Lần này giết chết Victor khiến những người đó hoảng hốt nhưng đó cũng là lời cảnh báo hay nói nhẹ hơn là tín hiệu đó là bấy giờ Lâm Thanh Sơn này vẫn là người vô địch. Ai thích thử thách cực hạn thì cứ tới đây dây vào thử xem sao!" Lâm Bình thản nhiên nói.
Mấy tháng trước sau trận chiến ấy Lâm Bình đã xuất ngũ, tuy chẳng có mấy người biết được tin tức anh bị thương nhưng chắc hẳn bọn họ đều đặt ra câu hỏi và nghi ngờ.
Bấy giờ đây, anh muốn rung núi để dọa hổ l