Chương 272: Mạng cô nằm trong tay tôi!
Sau khi làm dịu tinh thần của những kẻ lắm tiền nhiều của trên du thuyền rồi thông báo chuyến du lịch biển quốc tế lần này đã kết thúc và bọn họ sẽ trở về điểm xuất phát trong ngày hôm nay.
Tất cả tiền vé lên thuyền đều được trả lại kèm theo khoảng bồi thường kếch xù Dù dám người giàu có nhiều tiền lắm của ấy khó chịu nhưng cũng không dám nói thêm gì.
Suy cho cùng bọn họ đều muốn về thật nhanh, nhỡ đầu lát nữa lại xảy ra chuyện gì nữa thì ai mà biết được.
Còn việc bồi thường đền đù thì bọn họ chẳng thèm quan tâm, đã cầm một cọc tiền thì ai mà thèm quan tâm tới mấy tờ tiền lẻ.
Bọn họ không thiếu số tiền đó, giữ mạng sống lâu trăm tuổi có vẻ quan trọng hơn.
Sau đó cô ta lại sắp xếp cho những người còn lại trong Thiên Môn.
Makino nghĩ nghĩ rồi tranh thủ thời gian quay về thay chiếc váy gợi cảm hơn rất nhiều, đeo cả mấy món trang sức thanh lịch để khiến mình trông xinh đẹp và quyến rũ hơn rồi thấp thỏm lo lắng chạy tới phòng Lâm Bình. Đến trước cửa phòng, Makino hít thật sâu rồi gõ cửa. Chẳng mấy chốc cửa phòng đã được mở ra.
Có điều người xuất hiện trước mặt Makino là Chu Thanh chứ không phải là Lâm Bình như cô ta tưởng. Makino giật mình, chẳng lẽ Lâm Bình muốn có hai cô gái chơi cùng với mình ư?
Nhưng một giây sau đó. "Vào đi!" Chu Thanh thản nhiên nói rồi bước ra ngoài. Nghe thế, Makino nhìn Chu Thanh, cô ta tin chắc bản thân mình hấp dẫn hơn, gợi cảm và quyến rũ hơn Chu Thanh rất nhiều.
Bây giờ Makino mới bước vào phòng Lâm Bình.
Sau đó cô ta đóng cửa phòng lại: "Anh... Anh Thanh
Sơn, tôi đã đến rồi..."
Makino ngước lên nhìn Lâm Bình đang đứng bên cạnh cửa sổ dõi mắt ra biển rộng, dịu dàng nói.
Vừa nói vừa bắt đầu cởi chiếc váy đang mặc trên người mình. Nhưng Makino biết rất rõ "mặt trong như đã mặt ngoài còn e" mới là thứ quyến rũ nhất.
Vì thế Makino nắm bắt rất tốt giới hạn để thể hiện sự quyến rũ của mình theo cách hoàn hảo nhất.
Chỉ là sau đó Lâm Bình xoay người lại thấy Makino "mặt trong như đã mặt ngoài còn e" gợi cảm không gì sánh được.
Anh lập tức tròn mắt giật mình. "Mặc váy vào!" Lâm Bình lạnh giọng nói. "Gì cơ?" Makino giật mình. "Cần tôi phải nhấn mạnh lại thêm lần nữa mới được ha?"
Sắc mặt Lâm Bình lại càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Cả người Makino lập tức run lên: "Dạ vâng!"
Makino vội vàng nói rồi nhanh tay kéo chiếc váy lên.
Cô ta chỉnh lại chiếc váy trên người mình xong mới nhìn về phía Lâm Bình nhưng trong lòng thì lại khó hiểu hoang mang chẳng hiểu mô tê gì. "Anh Thanh Sơn, tôi... Tôi mặc rồi..."
Makino vội vàng nói.
Nghe thế, Lâm Bình mới ngước mắt lên nhìn về phía Makino. "Biết tại sao tôi để lại không giết cô không?" Lâm Bình hỏi.
Makino ngẩn ngơ. Cô ta tưởng Lâm Bình giữ lại mình và gọi mình đến phòng riêng vì thích cơ thể quyến rũ này của cô ta nên muốn...
Nhưng tình hình này thì chắc là không phải rồi.
Makino vội vàng suy nghĩ thật nhanh rồi lên tiếng: "Bởi vì tôi biết số tài sản và những hoạt động của Thiên Môn, tôi còn biết cả kho tàng Victor giấu" "Đó là lí do thứ nhất!" Lâm Bình thản nhiên nói. "Thứ hai!" Lâm Bình ngừng lại rồi nhìn về phía Makino: "Cô có muốn trở thành người đứng đầu Thiên Môn không?" "Người đứng đầu Thiên Môn ư?" Makino giật hết cả mình mẩy.
Nhưng Makino có thể trở thành một người phụ trách được cả khu, đứng sánh vao với bọn Lưu Sa Bửu, vị trí của cô ta trong Thiên Môn gần bằng Vicor.
Tất nhiên cô ta không chỉ có mỗi sức mạnh để lên đến vị trí đó mà cô ta còn sở hữu trí thông mình vượt hẳn những người kia.
Bấy giờ, Makino đã hiểu ra ý đồ của Lâm Bình. "Anh Thanh Sơn muốn tôi thay mặt anh nắm giữ Thiên Môn ư?" Makino run run nói.
Dù chỉ là một kẻ bù nhìn được đưa lên đó cho có thôi nhưng Makino vẫn thấy háo hức và xúc động khi nghĩ đến điều đó. "Đúng thế. Cô chấp nhận cúi đầu dưới chân tôi rồi tôi sẽ giúp đỡ cô trở thành người đứng đầu Thiên Môn, từ nay về sau cô sẽ thay thế tôi quản lý cả Thiên Môn." Lâm Bình thản nhiên nói.
Bấy giờ, Makino ngước lên nhìn Lâm Bình rồi quỳ một chân xuống. "Thưa chủ nhân, từ nay về sau Makino chỉ nghe lời anh nói!" Makino vội vàng nói thật to.
Dù mọi thứ bắt nguồn từ việc cô ta sợ hãi Lâm Bình, muốn giữ lại cái mạng nhỏ của mình hay vị trí cao nhất của Thiên Môn hấp dẫn vào phút cuối, dù cô ta chỉ là người đứng đầu với những kẻ ngoài kia thôi thì từng đó là đủ để Makino cúi đầu chấp nhận làm việc cho Lâm Bình rôi. "Nói thôi thì không đủ!" Lâm Bình lại thản nhiên bảo. "Cô biết tôi là ai mà đúng không?" Lâm Bình lại hỏi.
Nghe thế Makino lại bắt đầu tròn mắt nhìn. Nếu Lâm Bình đã hỏi như thế thì nó chắc chắn không phải là một câu hỏi tu từ chẳng có ý nghĩa gì.
Sau đó sắc mặt Makino chợt thay đổi, đôi mắt xinh đẹp ấy trợn trừng lên thật to, "Anh Thanh Sơn, chẳng lẽ anh... Anh là Lâm Thanh Sơn thật ư?"
Makino giật mình.
Trước đó cô ta có suy nghĩ đến khả năng này.
Nếu không thì làm gì có một kẻ không tên không tuổi nào lại đủ mạnh để đụng độ với Victor.
Chỉ có chiến thần nước Việt Lâm Thanh Sơn mới có đủ tài năng và sức mạnh đó. "Đoán đúng rồi." Lâm Bình gật đầu. Bấy giờ, Makino lại lặng lẽ viết thêm hai chữ kính khác lên ấn tượng cô ta dành cho Lâm Bình. "Đến đây." Lâm Bình nói. Cập nhật nhanh nhất *trên Tamlinh247.vn
Nghe thế, cơ thể mềm mại của Makino run lên.
Cô ta đứng dậy bước nhanh tới trước mặt Lâm Bình, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Lâm Bình nhìn Makino quyến rũ gợi cảm trước mắt mình nhưng lòng chẳng có tỉ gợn sóng nào, anh giơ tay chạm đầu ngón tay vào trán Makino.
Sau đó sức mạnh cực lớn vào đầu dồn vào đầu óc cô ta như thủy triều "A!" Makino lập tức hét lên thảm thiết.
Cả người cô ta run lẩy bẩy. Nhưng cô ta không dám nhúc nhích.
Chỉ biết cắn răng chịu sự đau đớn đó với sự hãi hùng không biết phải để đâu cho hết.
Chẳng lẽ Lâm Thanh Sơn muốn giết mình ư? "Anh... Anh Thanh Sơn, tôi... Tôi nhất định sẽ trung thành với anh, cầu xin anh... Cầu xin anh tha cho tôi lần này được không...
Makino không thể nén nỗi sợ hãi trong lòng mình được nữa, run run nói.
Cô ta vừa nói dứt lời thì Lâm Bình rụt tay lại thật
Chẳng mấy chốc cơn đau nhức nhói lên trong đầu Lâm Bình chợt biến mất.
Khi Lâm Bình rụt tay lại thì Makino mới bất ngờ nhận ra bản thân mình vẫn còn... Còn sống?
Chưa chết?
Nghĩ thế, Makino thở phào nhẹ nhõm.
Bấy giờ, sau lưng cô ta đã ướt đẫm mồ hôi rồi. "Từ nay về sau mạng sống của cô sẽ nằm trong tay tôi!" Lâm Bình lấy tay về rồi thản nhiên nói.
Makino ngước mắt lên, hoảng hốt nhìn Lâm Bình.
Nói đến tương lai sau này chi cho xa, bây giờ sinh tử của cô ta chỉ là chuyện Lâm Bình muốn hay không muốn. Lâm Bình nhìn vẻ cô ta lập tức hiểu ra ngày Makino không biết mình đang làm gì.
Bấy giờ, Lâm Bình vỗ tay. "A!" Makino lại đau khổ hét lên.
Cảm thấy đầu như sắp nổ mạnh đến nơi.
Một lát sau, cơn đau đó mới biến mất.
Bấy giờ, Makino mới hiểu rõ "mạng cô nằm trong tay tôi" có nghĩa là gì.
Makino lập tức quỳ gối xuống: "Anh Thanh Sơn, Makino nhất định sẽ không có những suy nghĩ phản loạn"
Makino run rẩy nói hết lời. "Được!" Lâm Bình gật đầu, nhưng khi anh vừa dứt lời thì sắc mặt Lâm Bình cũng trở nên trắng toát.
Lúc nãy anh đã cố cưỡng ép bản thân dùng đến sức mạnh Thần Cảnh.
Anh dùng sức mạnh tinh thần để bỏ vài thứ vào đầu
Makino. Sức mạnh tinh thần chính là dấu hiệu của Thần Cảnh
Bây giờ Lâm Bình vẫn chưa quay về Thần Cảnh.
Anh cố gắng sử dụng sức mạnh của Thần Cảnh khiến vết thương đã khỏi kha khá lại trở nặng thêm một tí. Nhưng đây là điều anh phải làm!
Nếu không, bây giờ anh làm Makino sợ hãi nhưng sau này thì ai mà biết cái đầu đó của cô ta lại nghĩ ra những điều lệch lạc gì.