Chương 274: Chế tài, trừng phạt Lâm Thanh Sơn
Nước Úc, bên hông thành phố Mộc Ngư là núi non chập chùng, núi tuyết cao ngất bàng bạc.
Đỉnh núi là khu vực đã bị chính phủ cấm người không phận sự bước vào.
Đoàn người xuất hiện ở đây đều mặc tây trang đi giày da, trông cực kì chỉn chu và nghiêm túc.
Trong đó, người dẫn đầu là người đàn ông đâu đó năm mươi tuổi.
Nếu có người dân nước Úc ở đây vào giờ phút này và trông thấy ông ta thì tất nhiên sẽ dễ dàng nhận ra đây là người thường xuyên xuất hiện trên các đài truyền hình Úc.
Thân phận cực kì cao quý!
Đó chính là một trong những thành viên của hoàng gia Úc. "Ông Brown, ông nghĩ lần này chúng ta đến đây có thể gặp được quý ngài Blake không?"
Sau lưng người đàn ông cao lớn to ấy là một người đeo mắt kính trông có vẻ là thư kí nhìn ông ta hỏi. "Trước kia thì có lẽ là không nhưng bây giờ đây tôi nghĩ chúng ta có thể gặp được."
Brown chắc chắn nói.
Nghe thế, thư ký sau lưng ông ta khá là hào hứng.
Nên biết rằng quý ngài Blake chính là người mạnh nhất nước Úc này. Đó là danh hiệu hoàng gia Úc đã trao tặng! Ông ta xứng đáng là nhân vật truyền kỳ của cả nước
Úc này. Hai mươi năm nay ông ta luôn sống ẩn dật trên núi.
Trong suốt những năm tháng ấy có hàng ngàn người lên núi mong được gặp ông ta nhưng chẳng có một người nào may mắn được gặp Blake.
Dù là thành viên của hoàng gia Úc thì cũng không được đặc cách. Nếu bây giờ bọn họ có thể vào trong gặp Blake thì chắc chắn là vinh hạnh lớn nhất.
Brown dẫn theo đám người của mình đi về phía trước nhưng không quá xa. Ông ta trầm giọng nói: "Người của nước Việt sang xúc phạm đến đất nước ta, Brown mong được gặp quý ngài Blake, mong ngài Blake có thể ra tay trừng trị người đó!" Lời vừa dứt thì Brown và tất cả mọi người đều im lặng đứng đó chờ đợi. Vài phút sau, một cậu nhóc đầu đó hơn mươi tuổi xuất hiện. "Thầy tôi mời mọi người vào!" Cậu ấy khẽ cúi chào những người đang đứng bên ngoài.
Bấy giờ, Brown lập tức vui vẻ ra mặt
Nói thật, tuy trước đó ông ta đã nói với thư ký của mình lần này bọn họ có thể gặp được quý ngài Blake nhưng sự thật là thế nào thì Brown cũng không dám chắc chắn.
Có điều bây giờ nhìn thấy chàng trai trẻ này rồi thì tảng đá trong lòng Brown đã rơi xuống.
Thư ký bên cạnh ông ta cùng với hai người khác đều xúc động không biết để đâu cho hết.
Nhưng khi đám người Brown dẫn theo chuẩn bị vào trong cùng chàng trai trẻ nọ thì cậu ấy lại lên tiếng nói: "Thưa ngài Brown, thầy tôi nói ông ấy chỉ gặp một người."
Nghe thế, đám người theo sau thất vọng ra mặt, bọn họ cứ tưởng rằng mình sắp được gặp Blake cơ đấy. Brown hơi áy náy nói: "Do chúng tôi hơi quá đáng!" Nói xong Brown bèn sắp xếp mọi người ở ngoài chờ. Sau đó, một mình ông ta cùng với chàng trai kia vào trong.
Mấy phút sau, Brown đã trông thấy một căn nhà đơn sơ nằm bên sườn dốc, bên ngoài là một ông lão khoanh chân ngồi bên vách núi đen.
Thấy thế, Brown lập tức xúc động, vội vàng đi tới chào "Brown ra mắt quý ngài Blake."
Ông cụ mở mắt ra. "Trần Mạng Hữu đến nước Úc của chúng ta ư? Blake lên tiếng hỏi.
Giọng ông ta khàn khàn nhưng đầy sức mạnh. "Thừa ngài Blake, không phải là Trần Mạng Hữu mà là chiến thần của nước Việt tên là Lâm Thanh Sơn!" Brown lập tức cúi đầu núi. "Lâm Thanh Sơn ư?" "Nếu không có Trần Mạng Hữu thì tôi sẽ không ra tay, cậu quay về đi cho!" Blake nói, rồi ông ta nhắm hai mắt lại.
Biết chuyện này lớn bằng trời, Brown lập tức quýnh lên. "Thưa ngài Blake, Lâm Thanh Sơn là một thiên tài cực kì giỏi, chưa tới ba mươi tuổi đã bước chân vào cảnh giới Hóa Cảnh Tông Sư, rất nhiều Hóa Cảnh Tông Sư nước chúng ta chết trong tay người đó." "Sau khi ngài lùi về ở ẩn trên núi, những người siêu phàm nước chúng ta chỉ có Victor Thiên Môn đứng hành thứ tám trên bảng xếp hạng hắc ám nhưng hôm qua đã bị Lâm Thanh Sơn giết chết rồi."Brown vội vàng nói.
Blake lập tức mở mắt ra, ánh sáng lóe lên trong đôi mắt ấy. "Thằng nhóc của Thiên Môn ấy hả?" "Tôi nhớ rất rõ năm mươi năm trước cậu ta từng đến tìm tôi xin chỉ dạy. Tôi thấy cậu ta có năng khiếu trời ban nên đã chỉ dạy dẫn đường cho cậu ta vài điều, không ngờ bây giờ cậu ta đã lên được vị trí thứ tám của bảng xếp hạng rồi!" Blake khàn giọng nói, ông ta chợt xúc động. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nh*ật nhanh nhất
Ông ta ở ẩn suốt hai mươi năm nên đã không còn trên cái bảng xếp hạng đó nữa rồi, nhưng ngày xưa ông ta từng đứng thứ tư trên bảng xếp hạng đó, chỉ thua mỗi một người Việt là Trần Mạng Hữu mà thôi.
Ông ta luôn theo dõi bảng xếp hạng hắc ám. "Victor đã chết chẳng khác gì Lâm Thanh Sơn đang giẫm lên mặt mũi của những người tu luyện ở Úc chúng ta. Hơn nữa thân phận của Lâm Thanh Sơn khá đặc biệt nên muộn nhờ ngài Blake ra tay chế tài Lâm Thanh Sơn."
Brown lại mở lời xin xỏ, "Nếu cậu đã nói thế thì chắc là tôi phải xuống núi một lần rồi." Blake nói
Brown lập tức vui như mở cờ ra mặt.
Có quý ngài Blake ra tay thì chắc chắn có thể đánh bại Lâm Thanh Sơn.
Nhưng sau khi nói xong thì Blake không nhìn Brown nữa.
Ông ta nhìn ta núi non chập chùng xa xa, than thở: "Tu luyện hai mươi năm nay vẫn chưa chạm tới cánh cửa của Thần Cảnh, không biết đến cuối đời này tôi còn chút hi vọng nào với nó không."
Nhưng sau khi than thở xong thì hai mắt Blake chợt sáng lên: "Nhưng trong hai mươi năm này, sức mạnh của tôi cũng tăng lên rất nhiều, có thể nói là một trời một vực với tôi của hai mươi năm trước." "Trần Mạng Hữu, không biết hai mươi năm qua người đó đã tu luyện thế nào rồi?"
Ông ta đồng ý với Brown không phải vì Lâm Thanh Sơn.
Đánh bại Lâm Thanh Sơn và cho người đó vài bài học chỉ là việc ông ta tiện tay làm trên đường đi của mình thôi.
Mục tiêu của ông ta là người ông ta từng thua mất chiêu cuối cùng nên thấp hơn người ta một bậc trên bảng xếp hạng hắc ám, đó là một người cực mạnh của nước Việt tên Trần Mạng Hữu!