"Anh chính là Lâm Thanh Sơn đúng không?" Trông thấy Lâm Bình, Joyce khẽ nheo mắt lại và lên tiếng.
Anh ta là học trò của Victor. Victor là người sành sõi tiếng Việt và tiếng Việt của anh ta cũng không đến nỗi nào. "Đúng thế, là tôi đây." "Anh Joyce chào đón khách đến nhà thế này đấy à?" Lâm Bình nhìn quanh một vòng, cả trăm người cực kì cảnh giác với vũ khí trang bị đầy người rồi thản nhiên cười nói.
Anh không quan tâm. "Anh không phải là cách." Mặt mũi Joyce khó đăm đăm. "Tất nhiên, vì tôi sắp trở thành chủ sở hữu của nơi này rồi." Lâm Bình lại hờ hững đáp. "Anh cũng mạnh miệng quá nhỉ?" Ánh mắt Joyce trở nên tối tăm u ám hơn.
Anh ta vừa dứt lời thì đám người Thiên Môn anh ta dẫn theo lập tức giơ họng súng lên nhằm thẳng vào Lâm Bình.
Chỉ cần Joyce ra lệnh thì hàng trăm viên đạn sẽ bắn Lâm Bình thành cái lưới Thậm chí, thứ bọn họ có không chỉ là dặn mà còn có cả vũ khí hạng nặng, tặng hết cho anh.
Thiên Môn làm bá chủ thế giới ngầm bao lâu nay, vả lại Úc cũng không phải là nơi bình thường bình yêu như Việt Nam, con người ta có quyền tàng trữ vũ khí ở đây." "Anh nghĩ những thứ này và đám người này có thể làm gì được tôi ư?" Lâm Bình bình tĩnh nói. "Tất nhiên, đằng nào anh cũng là người đánh bại quý ngài Blake nên làm sao tôi dám sơ sẩy như thế." "Cũng không giấu anh làm gì, cả Coase Del này đã bị tôi chôn xuống rất nhiều mìn." "Chỉ cần tôi ra lệnh, dù anh có tài năng thiên bẩm hay là Thần Cảnh thì cũng phải hóa thành tro ở đây!" Joyce lạnh lùng nói. "Anh dám không?" Lâm Bình vẫn bình tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra/ "Anh giết chết thầy tôi, tôi báo thù cho thầy thì tại sao lại không dám?" "Anh là chiến thần của nước Việt, lại là người có danh vọng trong giới võ đạo nên mạng của anh đáng giá hơn tôi rất nhiều lần." Vẻ mặt anh ta trở nên gay gắt như thể anh ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chôn cùng với Lâm Bình ở đây. "Được lắm, khá khen cho hành động báo thù vì thầy của anh. Nếu anh báo thù cho thầy mình thật thì chắc đã không đứng đây lắm lời với tôi làm gì, từ khi tôi bước vào Coase Del đến bây giờ, chỉ cần kíp nổ được kích hoạt thì anh hoàn toàn có đủ khả năng rời khỏi đây, chỉ giết mỗi mình tôi." Lâm Bình thản nhiên nói, "Vả lại sau khi tôi chết, chẳng những người nước Việt đuổi giết anh cả thế giới này mà hoàng gia Úc cũng không bỏ qua cho anh đâu. Thậm chí họ còn dốc sức bắt anh về hơn cả chúng tôi để giao nộp anh lên và lấy tiếng lấy miếng" "Điều đó, chắc anh hiểu rõ hơn tôi mà nhỉ?"
Nói xong, Lâm Bình chợt cười. Nghe thế, Joyce lại càng khó chịu hơn.
Lâm Bình nói rất đúng.
Anh ta không muốn chết, thậm chí có phải buông bỏ cả Thiên Môn thì anh ta cũng không dám giết Lâm Bình.
Nếu không, theo đúng lời Lâm Bình nói, từ khi anh bước vào Coase Del thì anh ta hoàn toàn có đủ khả năng kích hoạt b mìn chôn phía dưới khiến Lâm Bình nổ tung.
Chứ ai rảnh đâu mà đứng đây giằng co với anh nãy giờ. "Anh Thanh Sơn, tôi nghĩ anh phải thất vọn rồi." "Trước khi biết rõ về một người thì đừng kết luận điều gì quá sớm." Dù sự thật chính xác là như vậy, nhưng làm gì có chuyện Joyce thừa nhận nó.
Nói xong, ánh mắt Joyce bắt đầu chuyển sang Makino cũng xuống xe cùng Lâm Bình. "Anh Thanh Sơn, chỉ cần hôm nay anh giao thứ để tiện Makino đó cho tôi rồi nhanh chóng rời khỏi Coase Del và không có ý định đụng vào đồ của Thiên Môn thì tôi sẽ tha cho anh đi." Joyce lạnh lùng nói. "Chắc là tôi phải nói lời xin lỗi anh rồi!" "Tôi sẽ không giao Makino cho anh." "Mạng của anh cũng sắp nằm trong tay tôi rồi.
Lâm Bình bình thản nói.
Từ khi Lâm Bình dứt lời thì bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng. "E là anh Thanh Sơn sẽ thất bại với kế hoạch của mình." Joyce lạnh lùng nói. "Mọi người bước ra đi." Sau đó Joyce bỗng hét lên thật to kéo theo rất nhiều hơi thở của sự mạnh mẽ ập đến. Bốn người xuất hiện từ trong hư vô đứng bốn phía bao vây Lâm Bình, tính cả Joyce nữa là tổng cộng năm người, gaim Lâm Bình vào giữa.
Nhìn thấy bốn người đột ngột xuất hiện cùng với hơi thở mạnh mẽ từ bọn họ thì Makino hơi sợ.
Những người này đều là... Người Siêu Phàm!
Năm người Siêu Phàm! Một đội nghĩ được trang bị vũ khí đầy đủ của Thiên
Môn.
Và rất nhiều vũ khí hạng nặng tầm xa.
Cùng với bãi b mìn được chôn xuống như lời anh ta vừa nới.
Makino lập tức tái mặt.
Thảo nào trước khi vào Coase Del, Lâm Bình đã nói nơi này còn nguy hiểm hơn những gì cô ta có thể tưởng tượng!
Đây chính là nơi để giết người!
Dù Lâm Bình đã đánh bại Blake, dù Lâm Bình và Chu Thanh cùng ra tay có thể đánh bại năm người này nhưng mối nguy hiểm lớn nhất đang rình rập chính là mình trải rộng khắp Coase Dell "Anh Thanh Sơn, người bên tay trái anh chính Spa, bốn mươi năm trước đã vượt qua Hóa Cảnh, từng đánh chết một Hóa Cảnh Tông Sư, đã đánh bại ba Hóa Cảnh Tông Sư và tu luyện bí thuật Cổ Thái Quyền lên tới cảnh giới thượng thừa!"
Joyce chỉ vào người bên tay trái Lâm Bình, ông cụ cả người gầy gò nhưng màu da lại như màu bình đồng cổ, nói. "Spa chào chiến thần nước Việt!" Spa gật đầu với Lâm Bình. *Cập nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.coм
Sau đó Joyce lại chỉ sang tay phải Lâm Bình, một người đàn ông phương tây với dáng người lực lưỡng: "Đây là Adam, người được khen là thần sấm ở phương tây, là người xếp hạng thứ sáu trên bảng xếp hạng hắc ám. Chắc anh Thanh Sơn cũng hiểu nên tôi sẽ không giới thiệu nhiều nữa!" "Adam chào chiến thần nước Việt." Adam cũng chào hỏi Lâm Bình. Nói về Adam xong thì Joyce lại lần lượt giới thiệu thêm hai người nữa.
Hai người kia đến từ nước khác, một người là Gezan
Luyện Thế Tông Sư, chủ yếu dùng cơ thể để đánh nhau, cũng khá giống với Thiết Đầu Công nước mình.
Còn một người nữa là lính đánh thuê.
Ông ta chính là người dẫn đầu đoàn lính đánh thuê "Huyết Sắc Liêm Đạo" nổi tiếng trên toàn thế giới ở khu vực Trung Đông, có tên là Huyết Liêm, một Hóa Cảnh Tông Sư tắm mình trong biển lửa và máu.
Hơi thở chết chóc trên người ông ta cực kì mạnh mẽ.
Nếu có một đứa trẻ đang đứng bên cạnh và vô tình có hành động hoặc ánh mắt gì đó chạm vào con người này thì chắc chắn nó sẽ khóc toáng lên vì hơi thở giết chóc này.
Sau khi giới thiệu, ánh mắt Joyce lại chuyển về Lâm
Bình. "Anh Thanh Sơn, dù anh có đánh bại Blake thì ở đây chúng tôi vẫn có tận năm người Siêu Phàm, anh nghĩ mình có thể làm được gì không?" "Nếu được thì tôi không muốn phải ra tay với anh tí nào" "Tôi khuyên anh câu cuối, chỉ cần anh sẵn sàng giao Makino cho tôi rồi rời khỏi Coase Del và lấy danh nghĩa của chiến thần nước Việt thế rằng sau này sẽ không trở thành kẻ địch với Thiên Môn, không đụng vào Thiên Môn thì chuyện hôm nay xem như bỏ qua, tôi có thể để anh và cô gái này rời khỏi đây bình yên, anh nghĩ sao?" Joyce nói.
Anh ta mời bốn người này tới với cái giá cực kì lớn.
Nhưng nó vẫn nằm trong mức có thể chấp nhận được. Nhưng ra tay đánh nhau thật thì giá nó phải khác.
Tới lúc đó Victor thầy anh ta có để lại nhiều tiền bao nhiêu thì chắc cũng phải chia cho bốn người này một nửa. Vì thế, dù xuất phát từ điểm nào thì Joyce cũng không muốn ra tay với Lâm Bình. "Nói xong chưa?" Chờ Joyce nói hết lời, Lâm Bình ngước lên nhìn anh ta. "Lâm Thanh Sơn, anh cố tình muốn chơi với tôi đúng không?" Trong nháy mắt, Joyce chợt hiểu ra ý đồ của Lâm
Bình. "Nói xong rồi thì ra tay đi. Đừng nói mới thứ vớ vẩn đó nữa!" Nói xong, Lâm Bình đột ngột vung nắm đấm lên với Joyce.