Chương 295: Chu Thanh bây giờ giống con gái hơn nhiều đấy
Kho Lý Học Dã lên xe thì thế hệ sau của nhà họ Triệu lại khinh thường nhìn chiếc Cadillac ấy. "Thứ gì thế không biết, tưởng chạy tới đòi gặp ông cụ thì người ta phải mở cửa ra đón à? Sai không xì ra một vũng nước rồi tự soi lại mặt mình xe.
Nói xong thì chẳng buồn liếc chiếc Cadillac thêm lần nào nữa. Ánh mắt sắp ngước lên đến tận trời rồi.
Anh ta là Thuật Pháp Đại Sư, con cháu của Triệu Thành Danh nên có đủ tư cách để khinh thường.
Dù anh ta chỉ là con cháu của nhánh bên của nhánh bên khác thôi nhưng vẫn nổi tiếng, nếu không anh ta đã chẳng có đủ tư cách đến đây bảo vệ cho ông cụ. "Thanh Sơn à, chúng ta có nên xuống dạy dỗ cho người này một trận không?" Nghe thế, Lý Học Dã quay lại xin ý kiến. Làm nhục cậu ấy thì được nhưng cậu ấy không cho phép người ngoài sỉ nhục Lâm Thanh Sơn. "Chó cắn cậu một cái, chẳng lẽ cậu muốn xuống cắn nó lại một cái ư?" Lâm Bình bình tĩnh nói, anh vẫn cười nhạt. "Thanh Sơn nói rất đúng."
Bấy giờ, Lý Học Dã cổ nén cơn tức xuống lái xe bỏ đi. Nhưng khi chiếc xe khởi động thì Chu Thanh lại kéo cửa xe xuống búng nhẹ ngón tay.
Làn khí mắt thường có thể nhìn thấy được lướt qua tạo thành dấu ấn trắng trong không trung rồi bắn thẳng vào đùi phải của con cháu nhà họ Triệu. "A!" Người đó lập tức kêu la thảm thiết, cả người ngã xuống đất với tư thế sấp mặt xuống. "Đội trưởng, anh sao thế?"
Mấy người bên cạnh lập tức chạy tới. "Tôi... Chân tôi.." Con cháu nhà họ Triệu hét lên vì quá đau xong thì ngừng lại, hoảng sợ nói. Không đau nữa! Nhưng cùng lúc đó thì chân anh ta đã mất hết cảm giác.
Chết lặng!
Không hề có phản ứng nào!
Không thể động đậy!
Bấy giờ, chiếc Cadillac của Lâm Bình đã quay đầu chạy đi. "Chó cắn chúng ta một cái, tất nhiên chúng ta sẽ không cúi xuống cắn lại nhưng đánh gã chân đó là việc nên làm!" Chu Thanh quệt miệng, chẳng mấy khi thấy cô ta thể hiện tính cách tùy hứng của con gái, than thở. "Chu Thanh ơi là Chu Thanh.." Lâm Bình bất đắc dĩ cười nhìn Chu Thanh. "Thanh Sơn, tôi không thể tha thứ cho bất kì kẻ nào sỉ nhục anh!" Chu Thanh cần rằng nói,
Ngoài những người Lâm Bình quan tâm ra, Chu Thanh sẽ không đụng đến những người đó, nhưng bất kì kẻ nào khác đều không được phép.
Nghe thế, Lâm Bình nhếch môi cười cười: "Thế cô nói xem ngày xưa khi tôi huấn luyện cho mọi người thì có ai lén mắng tôi không?"
Đó chính là cái người ta hay gọi là hiền lành không thể dẫn quân: "Hồi đó không tính, đó không phải là lời thật lòng" Gương mặt kiên cường của Chu Thanh trở nên ngượng ngùng ửng hồng, cô ta cúi đầu xuống không dám nhìn Lâm Bình.
Lâm Bình cười ha hả: "Nói chứ dạo này tôi thấy Chu Thanh giống con gái hơn nhiều rồi."
Nghe thế, Chu Thanh không ngục ưỡn ngực lên nhìn
Lâm Bình: "Thanh Sơn, anh nói xem tôi không giống con gái ở chỗ nào?" "À không đúng, tôi là con gái thật chứ không phải là giống." Sau đó Chu Thanh vội vàng bổ sung. Lâm Bình cười cười không đáp.
Dáng người của Chu Thanh không có chỗ nào để chế cả, vì luyện võ quanh năm nên cơ thể ấy dẻo dai hơn những người con gái bình thường khác nhiều.
Có thể nói là nhiều thêm chút nữa là mập còn thiếu chút đỉnh lại gầy!
Chỗ cần đầy đặn thì cực kì to tròn và nơi cần vềnh cao thì vểnh cực kì cao
Vừa đủ xinh đẹp
Lý Học Dã đang lái xe thấy cấp trên trực tiếp của mình nói cười với Thanh Sơn như hai người bạn bình thường thì hơi hâm mộ.
Sau khi đến đảo Phú Quốc, Lâm Bình không ở lại khách sạn mà đi thẳng đến trụ sở của tổ chức Ám Dạ
Đó là một căn nhà dân được xây mới cực kì bình thường tổ chức Ám Dạ đã mua lại. Cập nhật nhan*h nhất trên Tamlinh247.vn
Khiêm tốn, bình thường không ai nhận ra
Nhưng.
Trên đường đi Chu Thanh xem điện thoại rồi đột nhiên nói: "Thanh Sơn, tên của Trác Thành Dương được bỏ lên trang tìm kiếm của web hắc ám, người ta ra giá một trăm ngàn đô!"
Chu Thanh chỉ huy tổ Ám Dạ trong tổ chức Thanh Sơn. Chịu trách nhiệm chính về những tin tức tình báo! Nghe thế, ánh mắt Lâm Bình trở nên lạnh lẽo.
Trác Thành Dương, Lâm Bình không biết người đó là ai. Nhưng cha của Trác Thành Dương là "Trác Nguyên Võ" thì Lâm Bình lại biết rất rõ.
Trác Nguyên Võ, người duy nhất trên Phú Quốc chạm đến Thần Cảnh vào bốn mươi năm trước
Có thể nói Lâm Bình chạm đến Thần Cảnh nhờ vào tài năng bẩm sinh với võ đạo ngàn năm khó gặp của bản thân mình thì những người từng bước qua Thần Cảnh cũng góp công rất lớn.
Trác Nguyên Võ là người có ơn với anh, đó là một trong những Thần Cành ngày xưa ấy.
Song, Trác Nguyên Võ còn là người có công cực kì to lớn!
Mấy lần nguy hiểm chết người nhưng vẫn sống sót, đến tận bây giờ ông ấy vẫn dùng thân phận người kinh doanh để chống đỡ cả một vùng trời!
Đó là một trong những người Lâm Bình kính nể nhất.
Trước khi Lâm Bình đến Phú Quốc đã nghĩ xem mình có nên đến nhà họ Trác một chuyến để thăm hỏi không nhưng suy nghĩ đó bị anh bác bỏ.
Với thân phận của anh bây giờ, anh xuất hiện ở nhà họ Trác sẽ làm ảnh hưởng đến những người lớn hơn trong gia đình.
Lâm Bình không muốn làm phiền nhà người ta.
Nhưng bây giờ anh đã biết con cháu Trác Nguyên Võ năm xưa bị người ta ra giả một trăm ngàn đô để giết trên bảng giết người thì Lâm Bình buộc lòng phải ghé thăm nhà họ rồi. "Vòng sang nhà họ Trác đi!" Lâm Bình nói với Lý Học
Dã. "Dạ!" Lý Học Dã lập tức nói.
Sau đó chiếc xe đổi hướng sang nhà họ Trác.