Chương 297: Kẻ lừa đảo
Nghe thấy giọng nói u ám như vậy, người trong đại sảnh đồng thời sửng số, ngay sau đó, đồng loạt hướng ảnh mắt về phía giọng nói vừa phát ra. Chỉ thấy một nam một nữ xuất hiện trong mắt mọi người, đang cất bước đi vào đại sảnh.
Hai người, một người mày kiếm mắt sáng, dáng người mạnh mẽ rắn rỏi, một người oai hùng hiên ngang, phụ nữ không thua kém đàn ông! "Hai người là ai, ai cho phép các người tự tiện xông vào nhà họ Trác?”Người phản ứng lại đầu tiên chính là
Trác Minh Thành.
Hiện giờ, trong thâm tâm ông ta đã bắt đầu tự coi mình là chủ nhân của nhà họ Trác. Ám Hoa trị giá 100 tỷ đô la kia thật ra không phải là do nhà họ Triệu mua lại, mà chỉ là do Trác Minh Thành mượn tay nhà họ Triệu, tự mình lấy ra toàn bộ tiền tiết kiệm nhiều năm để thu mua Ám Hoa. Chỉ cần Trác Thành Dương chết, việc Trác Minh Thành sẽ trở thành chủ nhân nhà họ Trác là chuyện chắc như đỉnh đóng cột! Hành động này của ông ta đồng thời nhận được sự tán thưởng của nhà họ Triệu.
Đi vào trong đại sảnh, trước với lời chất vấn của Trác Minh Thành, Lâm Bình chỉ liếc mắt nhìn ông ta một cái, rồi quay đầu nhìn về phía Hà Viện. "Tôi là Lâm Bình, mạo muội đến đây thăm hỏi ông chủ nhà họ Trác, mong rằng Trác phu nhân không quở trách!" Trên mặt Lâm Bình nở nụ cười nhàn nhạt, giọng nói tràn ngập từ tính. "Hóa ra là anh Lâm." Hà Viện lập tức đứng dậy, mời Lâm Bình ngồi xuống.
Bà nhìn ra được khí chất bất phàm trên người hai người này, chắc chắn không phải người bình thường. Nếu như tới thăm hỏi chồng mình, vậy chính là khách quý. "Có điều anh Lâm à, cơ thể chồng tôi hiện giờ không được khỏe, còn đang nghỉ ngơi ở phòng trong, phiền cậu chờ tôi một lát, đợi tôi xử lý xong chuyện này sẽ lập tức đi báo cho ông ấy biết." Hà Viện nhanh chóng nói.
Sau khi nói xong, bà gọi con gái Trác Mộ Thanh đưa Lâm Bình tới chỗ khác nghỉ ngơi trong chốc lát. Dù sao Trác Minh Thành và Triệu Hồng Minh vẫn còn đang ở đây, cãi vã ồn ào thật sự quá mất mặt "Trác phu nhân không cần như vậy, tôi và ông Trác là bạn cũ, hôm nay đến đây, nếu như mọi người có bất cứ chuyện gì khó xử vậy cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp mọi người giải quyết hết." Lâm Bình nói. "Trác lão? Anh Lâm là chỉ...?" Hà Viện có chút kinh ngạc.
Hiển nhiên ông Lão không thể nào là chỉ chồng bà Trác Thành Dương được. Chẳng lẽ chính là người bố chồng đã mất Trác Hoành Nghị? "Trác Nguyên Võ, Trác lão tiền bối!" Lâm Bình đáp.
Khi nhắc tới Trác Nguyên Võ, trên mặt Lâm Bình để lộ rõ vẻ tôn kính. Tuy nhiên, Lâm Bình vừa dứt lời, sắc mặt mọi người trong căn phòng nháy mắt liền biến đổi, nhất là Triệu Hồng Minh. Người thanh niên này, vậy mà lại là bạn cũ của Trác lão?
Triệu Hồng Minh chăm chủ quan sát, theo dõi mỗi cử chỉ cũng như lời nói của người đàn ông vừa bất ngờ xuất hiện này. Người này tuyệt đối không đến 30 tuổi, mà Trác Nguyễn Võ đã biến mất khỏi cảng đảo 40 năm, nếu như thanh niên này không nói dối, nếu cậu ta thật sự quen Trác Nguyên Võ, vậy chẳng phải đang nói Trác Nguyên Võ vẫn còn sống trên cõi đời này sao? Nghĩ đến đây, Triệu Hồng Minh đột nhiên run rẩy, trong lòng có chút bất an. Nếu như Trác Nguyên Võ cường giả Thần Cảnh từng áp đảo toàn bộ cảng đảo này vẫn còn sống... Một khi ông trở về. Triệu Hồng Minh nuốt nước bọt. Vậy thời thế ở đảo Phú Quốc sắp thay đổi rồi!
Hai người Hà Viện và Trác Mộ Thanh cũng trợn mắt há hốc mồm. Có điều, người phản ứng lại đầu tiên vẫn là Trác Minh Thành. Sau khi sửng sốt một lát, Trác Minh Thành đột nhiên vỗ bàn, duỗi tay chỉ vào Lâm Bình: “Anh là ai từ đầu tới đây, tại sao dám lấy tên ông nội ra để giả danh lừa bịp? Ông nội đã mất 40 năm, mày mới bao nhiêu tuổi? Cũng dám dõng dạc nói là bạn cũ với ông nội?”
Đối mặt với chỉ trích của Trác Minh Thành, Lâm Bình cũng không tức giận. Sắc mặt anh từ đầu tới cuối vẫn luôn lạnh lùng, nhìn Trác Minh Thành rồi nói: “Là ai nói rằng Trác lão đã qua đời rồi vậy?”
Trác Minh Thành chỉ thấy nực cười, Trác Nguyên Võ đã biến mất 40 năm không xuất hiện trên thế giới, cho dù là lúc con trai ruột Trác Hoành Nghị qua đời, Trác Nguyên Võ cũng không xuất hiện. Trong tiềm thức của tất cả mọi người, Trác Nguyên Võ nhất định là đã chết, nếu không sao có thể ngồi yên đứng nhìn con trai mình qua đời như vậy? “Hừ, nếu ông nội còn chưa mất, vậy tại sao suốt 40 năm cũng không trở về nhà một lần? Chết tiệt, anh còn dám tới đây nói năng tầm bậy để lừa gạt nhà họ Trác chúng tôi đấy à, anh chán sống rồi đúng không?” Trác Minh Thành hừ lạnh, vẻ mặt hung dữ nhìn Lâm Bình. “Anh Lâm, anh... anh thật sự quen ông nội của tôi?" Trác Mộ Thanh kích động nhìn Lâm Bình. Hà Viện cũng đầy mặt mong chờ, hy vọng nhận được một đáp án khẳng định. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập *nhật nhanh nhất
Còn về việc Lâm Bình có phải là một kẻ lừa đảo hay không, quả thực mà nói, hai mẹ con họ chưa từng suy nghĩ về vấn đề này. Nhìn vào thái độ cũng như khí chất được phát ra từ trên người Lâm Bình, họ đã cảm thấy anh chắc chắn không phải là một kẻ lừa đảo. Cả hai người đều hy vọng những gì anh vừa nói là thật, chỉ cần Trác Nguyên Võ còn sống trên đời, vậy còn ai dám ing vào nhà họ Trác nữa đây?
Lâm Bình gật gật đầu, khi nhìn Trác Mộ Thanh, vẻ mặt bỗng trở nên dịu dàng. “Tôi thật sự quen biết Trác lão, Tráo lão chính là ân nhân của tôi, đồng thời cũng là người có công lớn nhất đối với Việt Nam. Còn về việc vì sao Trác lão chưa từng trở về, nguyên nhân hiện giờ không tiện nói cho mọi người, có điều tôi có thể khẳng định với mọi người, hiện giờ Trác lão vẫn đang mạnh khỏe.
Nghe vậy, Hà Viện và Trác Mộ Thanh trong nháy mắt liền trở nên kích động, sắc mặt Trác Minh Thành cũng thay đổi theo đó. Chẳng lẽ, ông nội thật sự còn sống trên đời ư? Nếu như thật sự còn sống trên đời, biết được hành động của ông ta đã gây ra cho nhà họ Trác, có khi nào sẽ trực tiếp ra tay giết chết ông ta hay không?
Còn Triệu Hồng Minh lúc này cũng không khỏi hoang mang, chìm nổi nhiều năm trong giới thương gia như vậy, gặp qua vô số nhân vật, giao tiếp với đủ loại quan to hiển quý, một người có đang nói dối hay không, Triệu Hồng Minh vẫn nằm chắc vài phần có thể nhìn ra được. Nhìn vào thái độ chắc chắn của Lâm Bình, chẳng lẽ, Trác Nguyên Võ thật sự còn sống trên đời?