"Hừ, anh tưởng rằng anh nói vậy là chúng tôi sẽ tin anh sao? Lập tức cút khỏi nhà họ Trác, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát" Trác Minh Thành gằn giọng, tuy nhiên trong lòng vẫn có chút lo sợ. Về phần Triệu Hồng Minh vẫn không nói lời nào, yên lặng quan sát. Ông ta trái lại muốn xem xem, lời nói của người thanh niên này rốt cuộc là thật hay giả, đến lúc đó sẽ lại báo cáo sau. "Trác Minh Thành, cậu muốn làm gì? Anh Lâm có ý tới thăm là vinh dự của nhà họ Trác chúng ta, cậu có tư cách gì đòi đuổi người ta?" Hà Viện tức giận nhìn Trác Minh Thành. "Đàn bà như bà thì biết cái gì? Nếu hiện giờ anh cả đã bị thương nặng không gượng dậy nổi, đương nhiên là tôi phải gánh vác trọng trách của nhà họ Trác rồi, tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào tới lừa gạt nhà họ Trác chúng ta." Trác Minh Thành lạnh giọng nói. "Trác Minh Thành, ông mua Ám Hoa cho người giết ba tôi, ông vẫn còn mặt mũi nói ba tôi bị thương nặng không gượng dậy nổi?" Vẻ tức giận lộ rõ trên gương mặt xinh đẹp của Trác Mộ Thanh.
Khi Trác Minh Thành định mở miệng nói thêm gì đó, Lâm Bình bỗng lên tiếng chặn họng ông ta lại: “Ám Hoa của ông Trác là do ông mua lại sao?” Ánh mắt Lâm Bình rơi trên người Trác Minh Thành, vẻ sát khí hiện lên qua đôi mắt. Cả cuộc đời này, thứ anh hận nhất chính là phản bội! “Đúng vậy thì sao? Chuyện của nhà họ Trác không liên quan gì đến người ngoài như anh hết. Nếu như anh còn không mau biến khỏi đây, tôi sẽ cho người đuổi anh ra ngoài!” Trác Minh Thành giận dữ hét lên.
Hiện giờ, ông ta đã bắt tay với nhà họ Triệu, chỉ cần Trác Nguyên Võ không xuất hiện, vậy thì ông ta không có gì phải sợ cả. Huống hồ, Trác Minh Thành cũng không cảm thấy ông nội mình có khả năng còn sống! "Chu Thanh, người như ông ta nên hình dung như thế nào?" Đột nhiên, Lâm Bình nói với Chu Thanh vẫn đang đứng bên cạnh.
Chu Thanh chần chừ giây lát rồi nói: “Ăn cháo đá bát!” Sau khi nghe Chu Thanh nói như vậy, Trác Minh Thành tức giận, quát lên: “Hai người muốn chết đúng không?”
Ngay khi Trác Minh Thành vừa dứt lời, chỉ vọn vẹn vài giây, một tiếng “bịch phát ra, Trác Minh Thành quỳ gối xuống đất. Đầu gối đập xuống đất, đau đến mức khiến ông ta nhe răng trợn mắt, không nói thành lời. Hà Viện, Trác Mộ Thanh và Triệu Hồng Minh nhìn thấy, ai nấy đều hoảng sợ, e dè trước cảnh tượng này. Đang yên đang lành, tại sao Trác Minh Thành lại đột nhiên quỳ xuống?
Trác Minh Thành cũng không rõ nguyên do, vừa rồi ông ta đột nhiên cảm giác được một sức mạnh to lớn ập tới, giống như trời đột nhiên sập xuống trực tiếp ép ông ta phải quỳ xuống. Cơn đau âm ỉ khắp cơ thể, Trác Minh Thành dùng sức muốn dứng dậy. Nhưng dù cho có cổ gắng tới đây, ông ta cũng chẳng thể đứng dậy mà quỳ nguyện tại chỗ. “Các người đã làm gì tôi vậy?” Trác Minh Thành vừa hoảng sợ vừa tức giận.
Có điều, ngay sau khi Trác Minh Thành nói ra lời này, Chu Thanh bỗng nhiên tiến lên phía trước, “Bốp” một cú tát giảng lên mặt Trác Minh Thành “Khốn khiếp, mày có giỏi thì tát tao nữa đi!”
Bốp! Một cú tát thứ hai trực tiếp áp lên mặt Trác Minh Thành “Hừ
Bop!
Bop!
Đến lúc này, Trác Minh Thành đã không còn sức để nói tiếp. Nhưng không dừng lại ở đó, hàng loạt những cú tát liên tiếp được tung ra, Chu Thanh không chút nương tay, cứ thế hành động. Dù mới chỉ sử dụng một phần sức lực, nhưng những cú tát của Chu Thanh cũng đủ để khiến gương mặt của Trác Minh Thành biến dạng, hai gò má sưng húp, răng trong miệng rơi ra, khỏe môi rỉ máu, trông vô cùng thể thảm! Ngay đến Hà Viện, Trác Mộ Thanh và Triệu Hồng Minh, nhìn cảnh tượng như vậy cũng cảm thấy đau đớn.
Lúc này Trác Minh Thành cũng không dám mở miệng nói nữa, chỉ oán hận nhìn Chu Thanh và Lâm Bình. Sau khi Chu Thanh nhìn thấy ánh mắt ông ta liền liên tục tát thêm hai phát nữa lên mặt Trác Minh Thành. “Tôi đã không nói gì nữa rồi mà!”Trác Minh Thành thầm nhủ trong lòng, đồng thời cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn Lâm Bình và Chu Thanh nữa.
Thấy thế, Chu Thanh cuối cùng cũng thu tay lại, sau đó lùi về bên cạnh Lâm Bình. Trong lúc đó, Trác Mộ Thanh đã xin phép rời đi. Dưới mưu kế mà Hà Viện bày ra, đi mời Trác Thành Dương. Đồng thời, cũng bảo Trác Mộ Thanh gọi điện cho anh trai cùng với mấy chú bác khác trở về. C*ập nhật nhanh nhất trên Tamlinh247.vn
Mặc dù Lâm Bình ra tay dạy dỗ Trác Minh Thành khiến Hà Viện cảm thấy vô cùng hả hê, nhưng dù sao Trác Minh Thành cũng là người của nhà họ Trác. Hà Viện cũng không biết lời Lâm Bình nói rốt cuộc là thật hay giả, đồng thời cũng không rõ lắm rốt cuộc là Lâm Bình có ý gì, chung quy thì bà vẫn không làm chủ được, vẫn phải để Trác Thành Dương ra mặt mới được.
Triệu Hồng Minh vẫn luôn im lặng ở bên cạnh, lúc này bỗng nhiên lên tiếng: "Anh Lâm, anh nói anh là bạn cũ của Trác lão, vậy chứng cứ đâu? Hay là anh được ai bày mưu đặt kế, muốn xen vào chuyện của nhà họ Trác?”
Mặc dù nhìn qua là tát lên mặt Trác Minh Thành, nhưng trên thực tế cũng là tát vào mặt Triệu Hồng Minh, đồng thời cũng là tát vào mặt nhà họ Triệu bọn họ. Sau khi phân tích trong lòng, cuối cùng, Triệu Hồng Minh vẫn thiên hướng về sau hơn.
Lâm Bình có lẽ là người mà gia tộc hào môn nào đó ở cảng đảo phải tới phá rối, gia tộc đằng sau lưng Lâm Bình chắc hẳn cũng không kém hơn nhà họ Triệu bọn họ là bao. Nếu không, không có khả năng không thèm kiêng kị nhà họ Triệu, kiêng kị đại sư thuật pháp Triệu Thành Danh của nhà họ Triệu bọn họ. "Chứng cứ?" Khỏe miệng Lâm Bình khẽ nhếch lên, anh nói tiếp: "Lời nói của Lâm Thanh Sơn tôi, có được coi là chứng cứ không?" Lâm Bình ngồi xuống đối diện Triệu Hồng Minh, nhàn nhạt nói.
Lời này vừa nói ra, bình thường Hà Viện rất ít khi xen vào việc của tập đoàn Trác Tuyệt, cũng không thường xuyên xem tin tức quốc tế nên cũng không có quá nhiều phản ứng. Nhưng sau khi nghe thấy cái tên "Lâm Thanh Sơn", sắc mặt Triệu Hồng Minh lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Lâm Bình không khỏi hoang mang.
Người đối diện này chính là chiến thần Việt Nam gần đây đang gây xôn xao trên quốc tế, Lâm Thanh Sơn?