Chương 309: Người kia, có phải là Lâm Bình
Trước đây, núi Côn Long không hề nổi tiếng ở Hồng Hải.
Chẳng qua vì sau khi Triệu Huyền Thanh nổi lên, ông ta mua lại núi Côn Long với số tiền khổng lồ, sau đó xây dựng biệt thự ngay trên sườn núi.
Nhờ có vị đại sư bùa chú người Hồng Hải này nên ngọn núi này được tầng lớp thượng lưu ở Hồng Hải gọi là “thánh địa”.
Nhưng chuyện này cũng là do Triệu Huyền Thanh, chứ không phải do bản thân núi Côn Long.
Giờ đây, ngọn núi Côn Long vốn lúc nào cũng vô cùng vắng lặng lại trở nên náo nhiệt chưa từng có. Người dân bình thường không biết chuyện này, nhưng đám thượng lưu ở Hồng Hải lại đang có mặt rất đông
Bọn họ đều vô cùng tò mò nếu Triệu Huyền Thanh giao đấu với Lâm Bình thì ai sẽ thắng, kết quả của trận chiến sẽ có ảnh hưởng như thế nào?
Nhất là khi mấy ngày nay có một tin tức được lưu truyền trong giới thượng lưu Hồng Hải, bọn họ đồn là Trác Nguyên Võ, người đã từng đánh bại tất cả những thần tiên ở Hồng Hải, vẫn còn sống.
Nhưng trên thực tế thì Trác Nguyên Thành đã là người của bốn mươi năm về trước rồi.
Thời Trác Thành Võ còn sống, những người lãnh đạo hàng đầu ở Hồng Hải bây giờ nhiều người còn chưa thành niên.
Vì thế tên tuổi của Trác Nguyên Võ chỉ lưu truyền trong truyền thuyết, nói rằng người này rất lợi hại, nhưng chưa từng có ai chứng kiến rốt cuộc vị thần tiên này có sức mạnh như thế nào.
Trận chiến giữa Triệu Huyền Thanh và Lâm Thiên Sơn lần này trên núi Côn Long lại cho bọn họ cơ hội chứng kiến sức mạnh phi thường này. Ngay cả khi họ không phải là thần, nhưng chuyện này cũng đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của đám quý tộc này.
Mà trông số những người ở đây, có một bộ phận rất nhỏ không phải là tầng lớp quý tộc ở Hồng Hải thực sự. Trong số đó, có vài người đến từ nội địa, là học sinh các trường trong nước bây giờ đang ở Hồng Hải học thạc sĩ.
Hai nam ba nữ
Trong đó có một cô gái trang điểm vô cùng xinh đẹp, hơi bĩu môi nhìn về phía một anh chàng khác: “Ngô Thiên Bằng, vừa mới sáng sớm anh đã gọi chúng tôi đến đây làm gì?”
Những người khác cũng hướng ánh mắt tò mò nhìn về phía anh ta. “Trước đây anh nói phải giải quyết xong một chuyện, đưa chúng tôi đến một nơi, là nơi này sao?" “Đây là núi Côn Long, đầu có phải là danh lam thắng cảnh gì đâu, ở đây có gì hay ho chứ?”
Dưới chân núi Côn Long, mấy người khác cũng đang nhìn về phía Ngô Thiên Bằng, tò mò hỏi.
Lúc trước Ngô Thiên Bằng còn ra vẻ thần bí, bọn họ cứ nghĩ anh ta sẽ đưa bọn họ đi đâu, nhưng bây giờ lại đến đây, bọn họ khó tránh khỏi thất vọng.
Ngô Thiên Bằng nhìn cũng có vẻ đẹp trai, vội vàng nói: “Nhã Thi, cả mấy người nữa, đừng nóng vội, mọi người có biết núi Côn Long là nơi như thế nào không?” “Thế nào?” Đám đông đều vô cùng tò mò, cô gái xinh đẹp được gọi là “Nhã Thi” kia lên tiếng hỏi đầu tiên. “Ngọn núi Côn Long này vốn không hề nổi tiếng, nhưng sau khi một vị đại sư bùa chú ở Hồng Hải tên là Triệu Huyền Thanh định cư ở đây, ngọn núi này liền trở nên vô cùng nổi tiếng trong tầng lớp thượng lưu ở Hồng Hải “Thường xuyên có những vị lãnh đạo trong giới thượng lưu Hồng Hải đến đây thăm hỏi đại sư Triệu, có thể nói, trên thực tế, núi Côn Long này là nơi các lãnh đạo hay đến nhất. Chúng ta đến đây đi dạo, chưa biết chừng chúng ta có thể gặp được vận may phi phàm” Ngô Thiên Bằng nháy mắt nói.
Nhã Thi lườm Ngô Thiên Bằng một cái, “Chẳng lẽ anh dẫn chúng tôi tới đây chỉ vì việc này thôi hả?” “Nếu như vậy, chính anh tự đi một chuyến, gặp vào cái vận may mà anh nói đi. Tôi không tin vào mấy cái mê tín đó đây!”
Nói xong, Nhã Thi quay người muốn rời đi.
Ngô Thiên Bằng vội vàng nói, “Được rồi, được rồi, tôi không lấp lửng nữa, tôi biết cô không tin mấy chuyện này, nhưng tôi nói cho cô biết, có nhiều thứ thà tin là có còn hơn không!” “Tôi nhờ một số cách nghe ngóng được tin nói rằng đại sư Thuật Pháp Đảo Phú Quốc Triệu đại sư Triệu Huyền Thanh sẽ ước chiến với Chiến Thần Hoa Quốc Lâm
Thanh Sơn của chúng ta tại núi Côn Long, tôi dẫn mấy người tới đây chẳng phải để mở rộng kiến thức hay sao!” Ngô Thiên Bằng vừa nói xong, đám người Nhã Thi ngay lập tức trợn mắt há mồm ngạc nhiên. “Ý anh là, Chiến Thần Hoa Quốc Lâm Thanh Sơn vừa mới lọt top tìm kiếm kia?” Nhã Thi hỏi. “Có lẽ là anh ta, nhưng tôi cũng không chắc chắn cho lắm, chuyển này chẳng phải tới ăn may hay sao?” Ngô Thiên Bằng xấu hổ nở nụ cười. “Nhưng mà tên Chiến Thần Hoa Quốc Lâm Thanh Sơn gì gì kia, tôi thấy cùng lắm cũng chỉ là đám truyền thông nói quá mà thôi, nếu không sao trước kia chúng ta chưa từng nghe nói tới người này chứ?” Nhã Thi có chút nghi ngờ.
Ngô Thiên Bằng: “
Anh ta cũng không cách nào giải thích được.
Dù sao đi nữa anh ta nghe ngóng được tin tức như thế này nên dẫn mọi người tới đây mà thôi.
Lúc đám người Ngô Thiên Bằng còn đang nói chuyện, cô gái đứng bên cạnh Nhã Thi đột nhiên vươn tay ra chỉ về một phía, “Mấy người nhìn xem.
Đám người Ngô Thiên Bằng nhốn nháo nhìn theo phía cô gái kia chỉ. Tiếp đó, một giây sau cả đám người bọn họ đều lần lượt há hốc mồm.
Chỉ nhìn thấy ở phía ngược hướng bọn họ có một đoàn xe đang từ từ đi tới.
RollsRoyce, Bentley, Maybach, Ferrari, Lamborghini, Mclaren, Aston Martin, Toyota Land Cruiser,...
Cái nào cũng là siêu xe nổi tiếng.
Đồng thời, chiếc Rolls Royce dẫn đầu có biển số 88888 kia sao có thể không khiến bọn họ kinh ngạc, sợ hãi được chứ.
Đây chẳng phải là có nhân vật lớn tới đây hay sao!
Lại còn không phải chỉ có một người ma là một đám. “Thiên Bằng, anh... anh thật sự không có nói dối...
Cô gái phát hiện ra đoàn xe đầu tiên kia, nói một cách tràn đầy kinh ngạc. “Nói nhảm, tôi tất nhiên không lừa mấy người rồi." Ngô Thiên Bằng nuốt một ngụm nước miếng rồi nói.
Tuy rằng Ngô Thiên Bằng đã dự đoán nếu tin tức Lâm Thanh Sơn và Triệu Huyền Thanh thách đấu là thật, nhất định sẽ có không ít nhân vật tại to mặt lớn đến đây. Nhưng tất cả vẫn nằm ngoài dự đoán của anh ta.
Cmn, chẳng phải một nửa nhân vật có máu mặt ở Đảo Phú Quốc tới đây rồi hay sao.
Nhà anh ta cũng coi như có gia đình có tài sản chục triệu, so với gia đình bình thường cũng coi như vô cùng giàu có, nhưng lúc này Ngô Thiên Bằng vẫn kinh ngạc đến sững sở.
Trước ánh mắt kinh ngạc của đám người Ngô Thiên Bảng, đoàn siêu xe dài không thấy đuôi kia bắt đầu đi về phía núi Côn Long.
Cùng lúc này, có vô số vệ sĩ xuất hiện, đuổi sạch những người xung quanh Nhớ đọc truyện trên Tamlinh247.vn để ủng hộ team nha !!!
Đám người Ngô Thiên Bằng rất không may bị vệ sĩ đuổi xuống dưới chân núi Côn Long.
Chuyện này khiến mấy người có chút hoảng hốt không yên nhưng cũng không thể làm gì được hết.
Chẳng qua, cho dù bị người đuổi xuống, lần này bao gồm cả Nhã Thi cũng không có một ai nói lập tức quay trở về.
Tất cả mọi người đều tò mò muốn xem xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Cho dù bọn họ chỉ có thể đứng dưới chân núi.
Nhưng lúc này, Ngô Thiên Bằng lại nở một nụ cười đầy thần bí. “Đi, chúng ta tìm chỗ ngồi xuống ở xung quanh xem.
Ngô Thiên Bằng nở nụ cười thần bí rồi nói. Sau đó ngay lập tức dẫn đám người ở khu xung quanh tìm một phòng riêng gần cửa số trong một quán nước ngồi xuống. “Thiên Bằng, anh dẫn chúng tôi tới đây ngồi làm gì?” Một chàng trai khác trong năm người cất giọng hỏi. “Yên tâm đi, tôi đã sớm đoán được chúng ta sẽ không lên được núi Côn Long rồi.
Nói xong, Ngô Thiên Bằng mới lấy ra một món đồ từ trong balo.
Vậy mà lại là một chiếc máy bay không người lái. “Có nó, chúng ta có thể biết được mọi chuyện trên núi Còn Long” “Chỉ là cần cẩn thận một chút, cách xa một tẹo, đừng để bị người ta phát hiện.
Ngô Thiên Bằng nhỉ giọng nói.
Sau đó, anh ta điều khiển máy bay không người lái bay ra khỏi cửa sổ, bay về phía núi Côn Long.
Ở trên màn hình máy tính bảng Ngô Thiên Bằng mang tới bắt đầu xuất hiện những hình ảnh được máy quay thu lai.
Dọc theo hướng đoàn xe đi lên, cuối cùng máy bay không người lái cũng bay tới đỉnh núi Côn Long, trong màn hình hơi mờ xuất hiện vô số bóng người, "Vãi nhái, đó không phải là hiệu trưởng trường chúng ta hay sao?”
Đột nhiên chàng trai tên Đào Kiệt ngồi bên canh Ngô Thiên Bằng chỉ vào ông lão xuất hiện trong màn hình rồi nói một cách kinh ngạc. “Ơ, đúng là ông ấy... Tuần trước tôi còn đi nghe báo cáo học thuật của ông áy, sao bây giờ ông ấy lại xuất hiện ở đây?”
Vị hiệu trưởng này của bọn họ ở trong giới giáo dục của Đảo Phú Quốc, cho dù là học thức hay danh tiếng đều là đứng đầu là một trong những người đứng trên cao.
Không nghĩ tới, ông ấy sẽ xuất hiện trên núi Côn Long này. “Mấy người xem, không chỉ có hiệu trưởng, cái vị đứng bên cạnh hiệu trưởng không phải là Trần Bách Uy chủ tịch tập đoàn Hồng Hâm hay sao?” “Còn có... Tổng giám đốc tập đoàn Tam Hà, phó chủ tịch tập đoàn bất động sản Niên Hoa, chủ tịch tập đoàn Triệu Thị, người đứng đầu công ty thương mại Nhất Việt
Mấy người bắt đầu đếm số người mà họ quen biết trong màn hình.
Nhưng đếm đi đếm lại, bỗng nhiên Ngô Thiên Bằng sững người ra. Sau đó, chấm rãi phóng to bóng người rằn rỏi xuất hiện trong màn hình. “Người này..Nhã Thi, cô nhìn xem, người này, cậu ta có giống bạn học Lâm Bình của chúng ta hay không?”
Khuôn mặt Ngô Thiên Bằng tràn đầy sự kinh ngạc. Nhưng đáng tiếc, máy bay không người lái chỉ chụp được góc mặt, không phải chính diện.
Ngô Thiên Bằng không nói còn đỡ.
Anh ta nói như vậy, Nhã Thi người ăn mặc thời trang nhất, dáng người tốt nhất, xinh đẹp nhất trong đám người cũng cau mày lại, nhìn kỹ người trong màn hình. “Hình như có chút giống...?
Nhã Thi sững sờ, nói một cách không chắc chắn.