Chương 311: Chém rồng
Chứng kiến cảnh tưởng dường như chỉ có thể xảy ra trong phim này, đảm công tử quyền quý vô cùng kinh ngạc, bọn họ lần lượt xuống núi, không ai dám đến gần, chỉ sợ sẽ liên lụy đến bản thân mình.
Đương nhiên đại sư bùa chú người Hồng Hải Triệu Huyền Thanh và vị thần chiến tranh của Việt Nam Lâm Thanh Sơn đã đến núi Côn Long để xem trận chiến, hiển nhiên bọn họ không chỉ là đại ca của đám công tử giàu có này. Ngoài ra còn có rất nhiều người tu hành trong giới ma thuật của đảo Hồng Hải, và rất nhiều người trong giới võ thuật khác nữa.
Những thành viên trong Hội Bùa chú Hồng Hải khi nhìn thấy cảnh này đều vô cùng kích động. “Thủ đoạn này của hội trưởng thực sự khiến những kẻ như tôi mở rộng tầm mắt.” “Triệu đại sư quả nhiên giống người trên trời!”
Không ít kẻ lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ. Đám người trong giới Bùa chú bọn họ phần lớn chỉ biết thắp sáng bùa hộ mệnh, triệu hồi quả cầu lửa, hoặc đơn giản là hiểu biết một chút về phong thủy, không khác biệt nhiều so với người bình thường.
Ngay cả một số người có năng lực cao thâm thì cũng chỉ có thể thiết lập được một phần trận pháp, sau đó luyện được chuỗi năng lượng có thể tấn công và bẫy địch mà thôi.
Nhưng bọn họ còn rất xa nữa mới có thể dễ dàng như Triệu Huyền Thanh, cũng không thể nào cùng một lúc ngưng tụ được hàng chục chuỗi năng lượng như ông ta.
Khoảng cách này giống như khoảng cách giữa trời và đất, bọn họ không thể nào không ngưỡng mộ ông ta. “Quả không hổ danh là Lâm Thanh Sơn trong lời đồn, có thể chém đầu Victor, người thứ 8 trong tổ chức Ám Dạ, ngay cả Blake, người từng đứng thứ tư trong tổ chức Ám Dạ, cũng bại dưới tay anh ta, liệu anh ta có thể thắng được Triệu đại sư của chúng ta không?” Có người lên tiếng. “Hội trưởng vô địch, Lâm Thiên Sơn sao có thể là đối thủ của hội trưởng được?”
Đối mặt với sự nghi ngờ của đám người này, phần còn lại của giới ma thuật chỉ hừ lạnh.
Còn những võ sĩ trong giới võ đạo phần lớn đều càng thêm coi trọng Lâm Bình, cho dù bây giờ Lâm Bình không hề có động tĩnh gì, nhưng thế trận của trận đấu bây giờ thực sự rất bất ngờ.
Tên tuổi của Lâm Thiên Sơn chắc chắn không phải là giá! “Phá!” Đối mặt với những chuỗi xiềng xích như một con rồng lớn đang vây quanh mình, Lâm Bình chỉ dùng tay không vẽ một vòng tròn lên không trung.
Sau đó, lấy Lâm Bình làm trung tâm, vô số kiếm khí đột nhiên lao ra, lần lượt phi về phía chuỗi năng lượng. Bang! Bang! Bang!
Khi những kiếm khí chạm vào chuỗi năng lượng, từng chuỗi năng lượng nổ tung, giống như pháo hoa đang liên tục nổ thành từng mảng màu rực rỡ trên bầu trời.
Cuối cùng, tất cả chuỗi năng lượng nổ tung dưới kiếm khí của Lâm Bình!
Cảnh tượng này càng khiến đám người xung quanh mở trừng mắt.
Rất nhiều người dân sống dưới chân núi Côn Long đều rất bất ngờ trước tiếng động này, không ít người lờ mờ nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ trên đỉnh núi, trong lòng bọn họ thầm nghĩ, không lẽ trên núi có người đốt pháo hoa?
Đám người Ngô Thiên Bằng cũng chú ý đến tiếng động từ trên đỉnh núi truyền đến. “Có lẽ nào, đã đánh nhau rồi sao?” Ngô Thiên Bằng ngạc nhiên. “Anh đừng có phóng đại nữa đi! Hai người đánh nhau mà có thể gây ra tiếng động lớn như thế à? Ngay cả những người ở dưới núi như chúng ta cũng có thể cảm nhận được như thế này sao?” “Rõ ràng chỉ là ai đó đang đốt pháo hoa thôi!” Bạch Thanh Thanh bĩu môi.
Nhã Thanh cũng chau chặt lông mày, ánh mắt xuyên qua cửa sổ, hướng về phía núi Côn Long ở cách đó không ха. “Đừng vội, chiếc máy bay không người lái này của tôi sẽ bay lên đó nhanh thôi, đến lúc đó chúng ta sẽ biết rất cuộc đang xảy ra chuyện gì ngay thôi.” Ngô Thiên Bằng vội vàng nói, sau đó tiếp tục điều khiển chiếc máy bay không người lái. “Bạn nhỏ Lâm, quả nhiên không hổ danh là chiến thần của nước chúng ta, chỉ dựa vào việc cậu phá chuối xích long của tôi, thì những kiếm khí sắc lẹm kia cũng đủ để xem thường Hoa Cảnh rồi.” Nhìn thấy Lâm Bình phá tan chuỗi long xích của mình, Triệu Huyền Thanh cũng không quá ngạc nhiên.
Nhưng nói cho cùng thì, Triệu Huyền Thanh vẫn có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Bình trong nháy mắt có thể dùng kiếm khí đơn thuần phá vỡ mấy chục chuỗi xích long của mình như thế này. “ồn ào!” Lâm Bình cũng chắp tay ra sau lưng nhìn Triệu Huyền Thanh, bình thản nói. Cập nhậ*t nhanh nhất trên Tamlinh247.vn
Triệu Huyền Thanh còn đang muốn nói gì nữa, nhưng sau khi nghe thấy Lâm Bình nói ra hai chữ này, lời ông ta muốn nói dường như mắc kẹt trong cổ họng, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.
Tên Lâm Bình quá tự cao tự đại, không hề nể mặt ai! “Vậy thì xem chiêu khác của tôi đi!” Triệu Huyền Thanh không nói thêm gì thừa nữa, ông ta chỉ lạnh giọng nói. “Hóa rồng!” Triệu Huyền Thanh lại lần nữa hét lớn.
Hai tay ông ta vung lên, hai cánh tay liên tục vung lên giống như đang ngưng tụ phong ấn, nhưng cũng lại giống như đang thực hiện một nghi lễ triệu hồi nào đó. Nhưng quá trình này rất nhanh, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Sau đó, mặt đất hai bên Triệu Huyền Thanh rung lên.
Sau đó, hai con rồng khổng lồ hoàn toàn được tạo nên từ năng lượng đột nhiên phá đất chui ra, mang theo một cơn bão khổng lồ bay lên bầu trời.
Hai con rồng bay lên, đuôi của bọn chúng một trái một phải quét thẳng về phía Lâm Bình.
Đuôi rồng còn chưa quét tới, gió mạnh đã nổi lên, đủ để ép một chiếc xe bọc thép thành một chiếc đĩa mỏng.
Cơn gió thổi qua quần áo của Lâm Bình, tiếng vù vù vang lên.
Nếu không phải vì có chân khí bảo vệ thì bộ trang phục màu đen hiện đại của Lâm Bình sớm đã bị xé thành trăm mảnh rồi.
Nhìn thấy hai con rồng phá đất chui ra, cho dù là đảm người giàu sang quyền quý là người trong ma giới, võ lâm đều vô cùng kinh ngạc. Bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng kinh thiên động địa như thế này! “Quả nhiên có rồng thật!” Có người nuốt nước bọt, sau đó cúi rạp đầu xuống đất vô cùng thành kính. Bọn họ thực sự coi hai con rồng to lớn Triệu Huyền Thanh dùng sức mạnh của trận pháp và long mạch ngưng tụ là hai con rồng thần thực sự!
Nhưng Lâm Bình chỉ nhếch miệng thành nụ cười lạnh, bình thản nói: “Có chút thú vị. “Chém rồng!” Sau đó, Lâm Bình hét lớn một tiếng, cả người anh như mọc từ dưới đất lên, uy thế chấn động trời đất.