Chương 312: Lâm Bình thô lỗ
Đối mặt với hai chiếc đuôi rồng đánh lén về phía mình, Lâm Bình một đẩm bên trái, một đấm bên phải, nắm đấm sáng rực.
Bùm! Bùm!
Hai chiếc đuôi rồng bị hai nằm đẩm của Lâm Bình đánh nổ tung trong không trung.
Xi!
Bỗng chốc vô số người như hít phải một luồng khí lạnh.
Lâm Thiên Sơn, anh cũng quá mạnh mẽ rồi!
Nhưng sau khi hai chiếc đuôi bị nổ tung, dường như chỉ một tích tắc sau đó, hai con rồng lại lần nữa ngưng tụ và trở lại hình dạng nguyên vẹn ban đầu.
Sau đó, dưới sự điều khiển của Triệu Huyền Thanh, hai con rồng khổng lồ tạo thành thế tấn công kết hợp trái phải, một lần nữa lao về phía Lâm Bình.
Lần này, hai tay Lâm Bình chà xát thành kiểm, mũi kiếm hướng thẳng về phía đầu rồng trong không trung.
Chớp mắt, hai ánh sáng chói mắt chớp lóe trong không trung, chém vào đầu hai con rồng đang bay lơ lửng trong không trung, chém thẳng hai chiếc đầu rồng thành hai nửa.
Nhưng cũng chỉ chớp mắt sau đó, hai con rồng khổng lồ lại lần nữa hồi phục lại hình dạng ban đầu. “Bạn nhỏ Lâm, cho dù cậu có làm gì thì cũng không thể giết chết hai con rồng của tôi đâu!” Triệu Huyền Thanh mỉm cười nói. Giờ phút này, trong lòng ông ta vô cùng tự tin.
Hai con rồng khổng lồ này hình thành bởi sức mạnh của long mạch núi Côn Long và trận pháp của ông ta chỉ cần trận pháp không vỡ, long mạch không bị hủy, thi hai con rồng này sẽ không chết. Cho dù Lâm Thiên Sơn có giết hai con rồng này cả trăm, cả ngàn lần thì cũng không có tác dụng gì hết.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, chân khí của Lâm Thiên Sơn sẽ cạn kiệt nhanh chóng, sức khỏe kiệt quệ.
Còn ông ta, trên núi Côn Long này, trong trận pháp này, ông ta bất khả chiến bại. “Hội trưởng vô địch!” Ngay sau đó liền có một hậu bối trong giới Bùa chú kích động hét lớn. Đám người Triệu Huyền Thành, Triệu Hồng Vân cũng vô cùng phấn khích.
Nếu Triệu Huyền Thành có thể đánh thắng Lâm Thiên Sơn, thì theo lời Triệu Huyền Thanh đã nói, nhà họ Triệu có thể giải quyết được nguy cơ bị Thần cảnh Trác Nguyên Võ thanh lý.
Không chỉ thế, điều này còn giúp cho uy danh của nhà họ Triệu ở Hồng Hải tăng thêm một bậc, đạt đến cảnh giới trước giờ chưa từng có.
Còn đám người nhà họ Trác, bọn họ vô cùng kinh ngạc trước sức mạnh kinh người của hai người này, nhưng bọn họ cũng vô cùng lo lắng. Bọn họ lo lắng Lâm Bình, người ra mặt thay nhà họ Trác, sẽ thất bại.
Nếu Lâm Bình thất bại dưới tay Triệu Huyền Thanh, thì cho dù Triệu Huyền Thanh là người Việt Nam, thì cho dù lần thất bại này không ảnh hưởng quá lớn như việc anh bại trận dưới tay cao thủ quốc tế khác, nhưng điều này vẫn sẽ là một đả kích lớn, một sự ảnh hưởng không thể lay chuyển với thế trận trong nước và uy danh chiến thần Việt Nam của Lâm Thiên Sơn.
Không quan tâm người khác nghĩ gì, giờ phút này, Lâm Bình lại lần nữa chém đội hai con rồng to lớn, hai con rồng lại một lần nữa khôi phục dáng vẻ ban đầu. Cuối cùng Lâm Bình cũng đã lên tiếng. “Thật không?” “Cho dù Thần Cảnh đang ở trước mặt tôi thì cũng không dám nói bản thân mình giết không chết, càng đừng nói đến hai con rồng giả này của ông” Lâm Bình cười lạnh. Lúc trước, anh chỉ muốn xem xem rốt cuộc thì hai con rồng được hình thành nhờ sức mạnh của long mạch sẽ như thế nào mà thôi.
Lúc trước, anh chưa từng thực sự giao đấu với đại sư Bùa chú bao giờ, càng không nói đến những đại sư Bùa chủ hàng đầu như Triệu Huyền Thanh, không tránh khỏi việc anh nảy sinh chút hứng thú.
Nhưng sau thời gian ngắn giao đấu, Lâm Bình đã phát hiện ra, về bản chất, không có gì là quá khác biệt giữa cái gọi là Bùa chú và võ thuật.
Điểm khác biệt lớn nhất nằm ở việc sử dụng sức mạnh và năng lượng mà thôi.
Võ thuật dựa vào sức mạnh của bản thân mình hơn. Còn Bùa chú lại mượn uy lực to lớn giữa trời và đất (sức mạnh bên ngoài).
Giờ đây, sau khi anh đã hoàn toàn hiểu rõ việc hại con rồng này mượn sức mạnh của long mạch để hiện thân, anh không còn do dự gì nữa.
Lần này, đối mặt với hai con rồng to lớn đang cuốn lấy nhau để bao vây mình, xoay người nhanh như chớp, lao thẳng về phía mình như một mũi khoan điện như muốn xé tan thân xác mình, Lâm Bình bước chân lên không trung như đang bước đi trên nền đất, trực tiếp dùng thân người đâm thẳng vào hai con rồng. Ủng hộ team chúng mình* bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn
Nhìn thấy Lâm Bình cứng đầu kháng cự với hai con rồng lớn trong trận pháp, Triệu Huyền Thanh không giấu nổi vui mừng, động tác tay của ông ta cũng nhanh hơn vài phần. Ông ta dồn thêm sức lực vào việc điều khiển rồng. Nhưng, ngay giây tiếp theo, Triệu Huyền Thanh liền kinh ngạc ngày người. Khoảnh khắc Lâm Bình xuất hiện phía trước hai con rồng, anh không hề có ý định lại lần nữa đánh tan hai con rồng, mà ngược lại, thân hình của anh xuyên thẳng qua con rồng, xuất hiện ở phía đuôi rồng. Sau đó, Lâm Bình giơ hai tay ra, giữ chặt đuôi hai con rồng, thô bạo kéo chúng sang một bên. Bỗng chốc, hai con rồng đang cuốn lấy nhau đột nhiên bị Lâm Bình tách ra.
Sau đó, mỗi tay Lâm Bình nắm chặt một con rồng lớn được hình thành từ năng lượng, coi chúng như hai cây roi, mạnh mẽ quật thẳng xuống đất.
Âm!
Mặt đất nơi con rồng chạm vào như đang rung chuyển, nứt ra thành hố lớn, khiến người ta có cảm giác núi Côn Long vừa xảy ra một trận động đất lớn.
Nhưng trong quá trình này, mỗi khi hai con rồng bị tổn thương, chúng sẽ lại ngay lập tức khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Lâm Bình không hề quan tâm, anh tiếp tục phá vỡ trận pháp.
Nhìn thấy thế, mặt Triệu Huyền Thanh biến sắc.
Nhưng cho dù ông ta có làm cách nào thì hai con rồng lớn đang bị Lâm Bình nắm chặt kia vẫn không thể nào thoát ra được. “Xong rồi!” Mặt Triệu Huyền Thanh trắng bệch, trong lòng ông ta vang lên tiếng cảnh báo.
Khoảnh khắc ông ta nảy ra suy nghĩ này trong đầu, thì trận pháp mà ông ta bố trí trước đó đã bị Lâm Bình phá vỡ. Trận pháp biến mất, sức mạnh của long mạch cũng biến mất.
Hai con rồng cũng biến mất.
Sau đó, Lâm Bình quay người, phủi phủi tay. Khỏe miệng anh nở nụ cười đùa cợt, anh nhìn Triệu Huyền Thanh: “Ông còn thủ đoạn gì nữa thì cứ mang hết ra đi, hôm nay tôi sẽ tiếp hết “Đừng trách tôi không cho ông cơ hội.”