“Sao có thể như thế được?” Cho dù Nhã Thi trước giờ đều không phải là người mê tín nhưng cô cũng không dám tin cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình.
Vừa rồi mấy người họ đều đang chú ý dõi theo chiếc máy bay không người lái từ từ bay dọc theo chân núi Côn Long, tất cả những gì bọn họ đang nhìn thấy đều là thật, không thể nào là do Ngô Thiên Bằng tạo ra được.
Nhưng tại sao máy bay lại quay được cảnh tượng này chú?
Lúc này, thế giới quan của Nhã Thi dường như sụp đổ! “Nhã Thi, em nói đi, rốt cuộc thì người đó có phải Lâm Bình không?” Một lúc sau, Ngô Thiên Bằng lại hỏi.
Tiếc là lần này Ngô Thiên Bằng không dám điều khiển máy bay không người lái đến gần, anh ta chỉ dám đứng xa quan sát, hình ảnh Triệu Huyền Thanh và Lâm Bình đều rất mơ hồ. “Có lẽ không phải đâu.” Nhã Thi lắc đầu.
Sao có thể như thế được, người bạn học trong ký ức của cô không thể nào là một nhân vật như thế này được.
Cùng lắm thì có thể anh có cơ hội ở cùng chỗ với đám người giàu có ở Hồng Hải.
Lâm Bình nhếch mắt lên nhìn hình bóng thần rồng trước mắt mình, ngay cả bản thân anh cũng cảm nhận được sự nguy hiểm đang phát ra.
Không nói đến những thủ đoạn khác, nếu bây giờ là trận chiến một sống một còn, nếu Triệu Huyền Thành có can đảm trực tiếp nổ tung toàn bộ bóng rồng, sức mạnh của nó chắc chắn có thể làm nổ tung toàn bộ ngọn núi Còn Long trong tích tắc, ngay cả Lâm Thanh Sơn cũng chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Còn những người đang có mặt ở đây, ngoại trừ Lâm Thanh Sơn, những người khác gần như không còn cơ hội sống sót, ngay cả Chu Thanh cũng chưa chắc đã có thể đứng vững.
Nhưng tiếc là Triệu Huyền Thanh chắc chắn không có dũng khí ấy. “Lâm Thiên Sơn, nếu cậu có thể tiếp được chiêu này, tôi sẽ cúi đầu nhận thua. Nhưng nếu không được, thì cậu nhận thua đi.” Hai mắt Triệu Huyền Thanh đỏ lựng nhìn Lâm Thiên Sơn.
Giờ phút này, trong đầu ông ta đã có chút nóng vội muốn đánh bại Lâm Bình.
Ông ta đã từ bỏ long mạch của ngọn núi Côn Long, hạ quyết tâm rất lớn mới có thể luyện được ra.
Ông ta nhất định phải thắng trong trận chiến hôm nay! “Được." Lâm Bình bình thản nói. Đến lúc nên kết thúc trận đấu này rồi.
Bất luận Triệu Huyền Thanh dùng thủ đoạn gì, thì Lâm Bình cũng đều sẽ kết thúc trận đấu này.
Ngay sau khi Lâm Bình nói ra một chữ "Được”, con rồng to lớn màu vàng mấp máy miệng gầm lớn một tiếng, cả ngọn núi Côn Long nổi gió cuồn cuộn, thổi cuộn cả năng lượng và kinh khí, bốn bề hỗn loạn.
Sau đó, đuôi con rồng bằng vàng bỗng nhiên vụt qua, hướng thẳng về phía Lâm Bình.
Mặt Lâm Bình không biến sắc.
Lần này Lâm Bình không hề có ý định cương ngạnh đối đầu với nó, bóng dáng của anh đột nhiên biến mất khỏi mặt đất, nháy mắt liền xuất hiện trên không trung.
Thấy thế, con rồng vàng khổng lồ lại lần nữa quật đuôi, bay vụt lên trời, hai móng vuốt lao thẳng về phía Lâm Bình. Móng vuốt của con rồng như xé rách không gian, không khí dường như bị nó hút hết, tạo thành một vùng chân không xung quanh Lâm Bình.
Nhưng lần này Lâm Bình không hề trốn chạy. Không chỉ vậy, hai tay anh còn bỗng nhiên xuất hiện ba viên trân châu màu vàng, là ba viên trân châu anh lấy được được từ chỗ của Adam.
Lần đó Lâm Bình mang về bốn viên, anh chỉ giữ lại một viên để mang đi nghiên cứu, còn ba viên này anh định tìm hiểu uy lực của nó luôn ở đây. Ngay khoảnh khắc Triệu Huyền Thanh điều khiển con rồng khổng lồ bay đến, ba viên lôi nguyên châu trong tay
Lâm Bình đột nhiên bay lên không trung. “Sấm sét đến đây!” Lâm Bình giơ tay ra lắc lắc.
Vô số chân khí hòa cuộn cùng lôi nguyên châu.
Nháy mắt, sấm chớp kéo đến ầm ầm trên đỉnh núi Côn Cập nhật chương mới nhất tại T*гцуeлАРР.coм
Long.
Âm ầm!
Ba tia sét nhỏ như cánh tay em bé đột nhiên rạch ngang bầu trời, đánh xuống đỉnh núi, giống như trời đất đang nổi giận nên sinh ra tia sét để trừng phạt.
Cùng lúc này, chỉ trong nháy mắt, Lâm Bình đã tung ra mấy chục đòn.
Răng rắc!
Con rồng được Triệu Huyền Thanh rút sức mạnh của long mạch tạo thành bỗng nhiên vỡ vụn! Tất cả sức mạnh dần dần biến mất.
Khoảnh khắc con rồng thần biến mất, sắc mặt Triệu Huyền Thanh trắng bệch, chớp mắt lại đỏ bừng.
Sau đó, “phụt”, Triệu Huyền Thanh phun ra một ngụm máu tươi. Ông ta bị phản lại.
Bấy giờ, Lâm Bình cũng xuất hiện trước mặt ông ta.
Triệu Huyền Thanh đang định mở miệng nói gì đó, nhưng Lâm Bình không hề cho ông ta cơ hội mở miệng.
Anh tung ra một đòn, mặt Triệu Huyền Thanh biến sắc.
Lâm Bình là người học võ, còn ông ta tu bùa chú, nếu giao đấu trực diện, ông ta không phải là đối thủ anh, hơn nữa, ngay khi ông ta định nhận thua thì Lâm Bình lại bỗng nhiên ra tay.
Triệu Huyền Thanh muốn trốn, nhưng cho dù ông ta có phản ứng nhanh đến đầu thì đều không có tác dụng gì hết. Cuối cùng thì nằm đấm của Lâm Bình vẫn rơi vào ngực ông ta.
Bỗng chốc, Triệu Huyền Thanh bị một đòn của Lâm Bình đánh bay ra xa. “Đòn này coi như là trút giận cho Tiểu Uyên!” Lâm Bình thu nắm đấm lại, bình thản nói.
Còn Triệu Huyền Thanh, ông ta bị nằm đấm của Lâm Bình đánh bay ra xa mấy chục mét, vẽ nên một đường máu dài trong không trung.
Cuối cùng, khi ông ta rơi xuống đất, mặt đất xung quanh ông ta vỡ tan. “Phụt!” Triệu Huyền Thanh lại lần nữa phun ra máu, bấy giờ ông ta mới ổn định được vết thương. “Hội trưởng!” Đám người trong giới bùa chú nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc hét lớn. “Chủ nhân!” Còn đảm người nhà họ Triệu, mặt ai cũng trắng bệch, dường như trời vừa sập xuống.