Chương 317: Tôi có thể đạp Lâm Thanh Sơn một cước nằm xuống
Bên ngoài biệt thự của Triệu Huyền Thanh.
Trước đó, Triệu An, hậu duệ nhà họ Triệu, người nhận chức đội trưởng trật tự đã dùng phong thái vô cùng ngạo mạn ngăn lại Trần Bình, vẫn đang trực ban như trước.
Cái chân bị Chu Thanh phế bỏ đã được Triệu Huyền Thanh khôi phục.
Lúc này.
Gã đang tập hợp cùng một chỗ với đám nhân viên bảo vê kia. "Anh An, tiếng động trên núi đã ngừng, anh nói xem là ai đã thắng?"
Tên bảo vệ mập mạp bên cạnh nghi ngờ hỏi. Nghe câu ấy.
Triệu An đột ngột vung tay tát tên bảo vệ mập mạo kia một cái. "Con mẹ nó, mày biết nói chuyện hay không?" Triệu An tức giận quát.
Những bảo vệ kia thấy thế thì nhao nhao chỉ trích tên béo ấy, nịnh bợ Triệu An. "Chủ hai nhà tạo chính là đại sư pháp thuật nổi tiếng nhất ở Hồng Hải, kể cả toàn bộ Việt Nam, ông ta nhận thuật pháp thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất, đối phó với thằng chó Lâm Thanh Sơn không phải dễ như trở bàn tay sao!"
Triệu An hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, gã đã biết Lâm Thiên Sơn là ai.
Nhưng cái lần gã ngăn cản đám người Lâm Thiên Sơn đến đây thăm viếng Triệu Huyền Thanh thì bị phế bỏ chân. Lần đó gã vốn không biết.
Nhưng sau đó, khi Triệu Huyền Thanh chữa lành chân cho gã thì gã đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Bởi vì Lâm Thiên Sơn là chiến thần Việt Nam nên gã biết Lâm Thiên Sơn không dễ đối phó.
Nhưng hiện tại trong lòng Triệu An không hề có hảo cảm với Lâm Thiên Sơn, mà tràn ngập cảm xúc căm hận.
Gã biết chỉ có Lâm Thiên Sơn mới có thể Như Triệu Huyền Thanh không một tiếng động mà phế bỏ chân gã như thế.
Càng nghĩ như vậy, Triệu An càng là nghiến răng nghiến lợi.
Hận không thể để chủ hai Triệu Huyền Thanh đánh Lâm Thiên Sơn đến rằng rơi đầy đất, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. "Anh An nói rất đúng, đại sư Triệu là nhân vật tầm cỡ, tên Lâm Thanh Sơn ấy há có thể so sánh.
Lúc này vang lên tiếng nịnh bợ gã.
Nghe vậy, sắc mặt Triệu An thoáng tốt lên.
Nhưng sau đó liền hừ lạnh một tiếng: "Nhưng những âm thanh trên núi khi nãy, tao thấy không giống chủ Triệu thi triển lắm." "Bây giờ đoán không chừng tên Lâm Thiên Sơn đã bị đánh nửa chết nửa sống, để xem sau này nó còn dám vênh váo ở Hồng Hải nữa không."
Nói đến đây.
Triệu An hình như càng hưng phấn, gương mặt lộ rõ vẻ dữ tợn.
Nghiến răng nói: "Bọn bây tin không, bị thuật pháp thần thông của chủ hai tao trừng trị thì giống như một con chó xoắn đuôi chạy, có lẽ hiện tại Lâm Thanh Sơn đã thành một con chó chết" "Không phải tạo khoác lác, nếu bây giờ Lâm Thiên Sơn xuất hiện trước mặt tao, tao có thể một cước đạp nó ngã rap." "Sau đó để nó quỳ trên mặt đất, dập đầu cầu xin tạo tha thứ. . ." "Đương nhiên, tạo không phải khoác lác tao lợi hại đầu, chính là chủ hai nhà tao lợi hại, có thể đánh nó thành chó chết."
Triệu An càng nói càng hưng phấn.
Mặt mày hớn hở,
Đồng thời, lại còn nương theo đó làm động tác đá một cước vào không khí.
Thật giống như lời gã đã nói, chỉ cần đá một cước là có thể khiến Lâm Thiên Sơn ngã rạp xuống đất.
Hình như làm thể mới có thể xoa dịu tức giận trong lòng gã.
Nhưng.
Lần này.
Triệu An vừa nói xong liền phát hiện những tên kia thế mà không nịnh bợ theo giãn
Đáng lẽ bọn nó phải phụ họa theo gã mới phải.
Triệu An nhíu mày.
Từ cơn sảng khoái khi đang đắm chìm trong tưởng tượng đạp ngã Lâm Thiên Sơn tỉnh táo lại.
Sau đó ngẩng đầu.
Nhìn những tên bảo vệ xung quanh.
Chỉ thấy đảm bảo vệ nhìn chằm chằm sau lưng gã.
Vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.
Thậm chí có người nuốt một ngụm nước bọt.
Ánh mắt vốn nên nịnh bợ gã thế mà lại tỏ vẻ thương cảm.
Hả?
Đã xảy ra chuyện gì?
Triệu An chợt nhíu mày.
Sau đó.
Bỗng nhiên toàn thân run rẩy.
Cả người lạnh từ đầu đến chân.
Triệu An lẩy bẩy xoay người.
Bởi vì nhìn thấy đối tượng gã vừa thóa mạ, thậm chí còn tưởng tượng bản thân dùng chân đạp ngã xuống đất.
Lâm Thiên Sơn
Đang xuất hiện trước mặt gã
Cũng chỉ cách hằn khoảng mười mét mà thôi.
Còn chủ hai Triệu Huyền Thanh của gã đang đi phía sau.
Thậm chí, chủ hai Triệu Huyền Thanh còn thất thiếu đi sau Lâm Thanh Sơn khoảng nửa bước chân, thái độ hơi cung kính. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật *nhanh nhất
Rầm!
Triệu An cảm giác như bị sét đánh, ngũ lôi oanh đỉnh. "Tôi, lúc nãy tôi tưởng."
Triệu An há hốc mồm, muốn mở miệng giải thích.
Thế nhưng.
Lời nói đến bên miệng, Triệu An phát hiện bản thân không thể nói thành lời.
Ánh mắt của Lâm Thiên Sơn nhìn gã thoáng vẻ nghiền ngầm.
Mà ánh mắt chủ hai Triệu Huyền Thanh nhìn gã như muốn ăn thịt người!
Kinh khủng chưa từng thấy. khiến Triệu An không rét mà run. "Chú hai. . ."
Triệu An há to miệng.
Nhưng Triệu An vừa mở miệng gọi hai tiếng liền bị Triệu Huyền Thanh thẳng thừng cắt ngang. "Cuối cùng tôi đã rõ vì sao lúc trước ngài Lâm phế một cái chân của cậu!"
Triệu Huyền Thanh lạnh giọng nói.
Không thể thóa mạ tông sư!
Huống chi, thân phận của Lâm Thiên Sơn không chỉ đơn giản là một tông sư võ đạo. "Phế bỏ hai chân của cậu, lấy đó làm răn đe!" "Đồng thời, từ nay về sau, trục xuất cậu ra khỏi nhà họ Triệu, vĩnh viên không được trở về!"
Ngay khi Triệu An còn ủ ở muốn nói thì Triệu Huyền Thanh đã lạnh giọng quát.
Sau đó, tay áo vung lên.
Ngay lúc đó.
Triệu An cảm thấy đôi chân như bị một đoàn tàu cao tốc cản lên.
Răng rắc!
Tiếng xương nứt vang lên rõ ràng.
Hai chân bị bẻ gãy!
Á!
Triệu An hít sâu một hơi, đau đến trắng bệch mặt mũi, cả người run rẩy. Lâm Bình nhìn cảnh tượng này.
Khẽ lắc đầu, không nói thêm gì.
Nếu so với lần trước Chu Thanh Annh viễn phế bỏ một chân thì lần này Triệu Huyền Thanh chỉ mới bẻ gãy hai chân gã mà thôi.
Nếu lập tức đi bệnh viện nối lại thì có thể khôi phục. Làm một phép so sánh liền thấy trừng phạt này nhẹ hơn rất nhiều so với trừng phạt của Chu Thanh. Dẫu sao Triệu Huyền Thanh đã trục xuất gã khỏi nhà họ Triệu.
Lâm Bình không muốn so đo.
Ngược lại quan tâm đến cái cơ hội mà Triệu Huyền Thanh nhắc đến khi nãy là gì. Cảm giác này tựa như Bill Gates đang đi đường thì nhìn thấy mấy cọc tiền to tướng ngay dưới chân, nhưng chẳng thèm nhìn thêm lần thứ hai.
Ngần ấy thời gian đó ông ta đã có thể kiếm gấp mấy trăm lần số tiền ấy.