"Mẹ ơi, nơi này cũng có." "Mẹ ơi, chỗ kia cũng có." “Còn có nơi đó, nơi đó... "Còn có bên này..."
Tô Phi Tuyết vui vẻ.
Lôi kéo tay Tô Uyên không ngừng chỉ vào những hướng khác nhau.
Tô Uyên mắt trợn tròn nhìn quanh. Bốn phía đều là đèn Khổng Minh "Hình ảnh như vầy, thật là đẹp”
Tô Uyên trong lòng không khỏi thầm nghĩ "Sẽ không phải công tử nào ở Hải Châu thổ lộ chứ?" Sau đó Tô Uyên lại nghĩ đến.
Nhưng lại rất nhanh.
Tô Uyên cảm thấy không thích hợp.
Những đèn Khổng Minh này cũng không từ phía ngoài. Mà đều đến từ trong khuôn viên nhà họ Tôi. Không đợi Tô Uyên suy nghĩ thêm.
Tô Phi Tuyết bằng nhiên nhảy dựng lên. “Mẹ ơi, cha. Cha về”
Tô Phi Tuyết nhảy cẫng lên vô tay, nhìn về một phía nói với cô.
Sau khi nói xong, bắt đầu kêu: “Cha, mẹ ở đây. Con ở
Nghe vậy. đây"
Tô Uyên có chút cứng đờ.
Lúc này cô cũng nhìn thấy bóng người.
Xuất hiện tại không trung. Bay trên không trung như đi trên mặt đất
Tay cầm bỏ hoa hồng.
Từng bước một, đạp không đi tới. Có vô số đèn Khổng Minh sau lưng tô điểm.
Hắn, tựa như từ trong một bức tranh hoàn mỹ đi ra.
Hướng về phía cô cùng Tô Phi Tuyết đi tới. Tô Uyên trợn tròn mắt.
Trên gương mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Người kia...
Là Lâm Bình.
Khi Tô Uyên vẫn còn kinh ngạc, thì Lâm Bình đã từ trên không đi xuống. "Cha"
Tô Phi Tuyết nhìn thấy Lâm Bình xuất hiện, vui mừng kêu lên, muốn nhào vào lòng Lâm Bình.
Nhưng lần này, Lâm Bình không đem Tô Phi Tuyết ôm vào lòng
Mà chỉ nhìn Tô Phi Tuyết một cái.
Rồi nhìn Tô Uyên
Hai tay dâng hoa hồng lên: “Tiểu Uyển, xong việc anh lập tức về tìm em “Trời đầy đèn Khổng Minh, mỗi cái đại biểu cho nguyện vọng của chúng ta “Còn bỏ hoa này là đại biểu cho nguyện vọng của anh, hy vọng em sẽ thích” Làm Bình mang vẻ mặt hiền lành nói.
Nếu là Trịnh Thanh Kiều ở đây, sẽ che mắt không nói
Cô chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ. Nhìn thấy mặt Lâm Bình đầy chân thành.
Tô Uyên rung động.
Dù biểu hiện không rõ ràng.
Nhìn thái độ với Lâm Bình, cô tương đối lãnh cảm. Chỉ là trước giờ cô đã đường đường chính chính yêu ai đầu..
Mà cũng đâu có ai vì cô thắp đèn Khổng Minh đầy trời.
Lại có ai, ôm hoa hồng bay trên không đến tặng cô.
Chỉ có mỗi Lâm Bình.
Cuối cùng.
Tô Uyên cũng không đưa tay nhận hoa hồng. “Lâm Bình chúng ta bây giờ chưa phải người một nhà”
Tô Uyên cần rằng nói, “Hoa hồng của anh, tôi sẽ không nhận
Sau đó, Tô Uyên nói,
Lâm Bình buồn.
Hắn rời Hải Châu cũng không phải cắt đứt liên lạc với Tô Uyên.
Mỗi ngày đều lên Zalo, chat với Tô Uyên. Tamlinh247.vn trang web cập nhật nh*anh nhất
Tô Uyên cũng sẽ trả lời hắn. Chỉ có điều, cuối tuần Lâm Bình gọi video thì Tô Uyên cũng ít khi nghe. Hầu hết là Tô Phi Tuyết.
Nhưng mà, Lâm Bình biết, Tô Uyên cũng đã bắt đầu tiếp nhận hắn.
Hoá ra, đây là ảo giác của một mình hắn. “Dẫu sao, cũng cảm ơn anh về những điều này”
Một lát sau.
Tô Uyên khẽ nói.
Trong mắt như có sương. “Không cần cảm ơn... Anh chỉ mong em hài lòng... Lâm Bình thần thái phức tạp. Nhưng trên mặt vẫn cười cười nói.
Dù là Tô Uyên không tiếp nhận hắn thì hắn cũng không đi.
Hắn và Tô Uyên cũng đã có quan hệ vợ chồng, Tô Uyên cũng sinh con gái cho hắn. Tô Uyên chính là người phụ nữ của hắn.
Chỉ là người phụ nữ của hắn.
Điều này vĩnh viễn không thay đổi. “Tiểu Phi, mẹ đưa con đến chỗ bà. Con chơi với bà nhé"
Bỗng nhiên, Tô Uyên nhìn Tô Phi Tuyết nói.
Tô Phi Tuyết nghe xong liền cảm thấy mới thấy cha đã phải đi mất. Có chút không hài lòng.
Nhưng Tô Phi Tuyết cũng gật đầu. Lâm Bình có chút không hiểu.
Nhưng không lên tiếng. Sau đó, Tô Uyên cùng Lâm Bình đem Tô Phi Tuyết đến chỗ bà ngoại.
Cuối cùng, chỉ còn lại Tô Uyên và Lâm Bình.
Lâm Bình có chút nghi ngờ nhìn Tô Uyên.
Nếu Tô Uyên đã không tiếp nhận hắn. Tại sao lại đem Tô Phi Tuyết đến chỗ bà Ngoại?