Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

Nghe vậy, Lâm Bình lắc đầu: “Tôi không biết." Đây là lần đầu tiên anh đến chỗ này.

Trước đây, cũng chưa bao giờ nghe nói qua về nơi này.

Nhưng nghĩ tới, chắc là ở đây có cái gì đó mang ý nghĩa đặc biệt đối với Tô Uyên.

Nếu không, Tô Uyên đã không đến nỗi đêm khuya như vậy, mà còn đưa anh đến để leo lên ngọn núi này. “Ngọn núi này, không có tên chính thức, nhưng lại được tôi đặt tên là núi Quên Sầu" "Lâm Bình, anh có biết không? Năm năm trước, sau khi xảy ra sự việc đó, ngày nào tôi cũng tắm, mỗi ngày tận vài lần, liều mạng mà tắm, cật lực tắm, dường như chỉ như vậy, thì tôi mới có thể rửa sạch bản thân mình, nhưng sau này, tôi mới nhận ra rằng điều đó chỉ là vô ích... " “Tôi có tắm rửa đến cách mấy, cũng không thể rửa sạch những dấu vết anh để lại trên cơ thể tôi, và hạtgiống sinh mệnh đó cũng đã bắt đầu đâm chồi nảy “Sau đó, tôi trở về Tây Ninh, tôi vốn định giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra, nhưng không ngờ lại phát hiện, tôi không có tới tháng, bụng cũng bắt đầu từ từ to lên.. "Dần dần, mọi người trong gia đình đều chú ý đến sự kỳ lạ của tôi, bên ngoài những tin đồn bắt đầu được lan truyền khắp nơi " "Tôi có thai!" "Không chồng mà chửa!" “Thậm chí là cha của đứa trẻ là ai, tôi cũng không biết " “Trong nhà họ Tô, tôi dường như đã trở thành nỗi nhục to lớn nhất, khiến cho nhà họ Tô phải xấu hổ" "Khoảng thời gian đó, là thời kỳ đen tối nhất của cuộc đời tôi, tôi trốn ở nhà một mình, không dám ra ngoài, không dám gặp ai, thậm chí còn thường xuyên nảy sinh ý định tự tử" “Sau đó, có một lần tôi lái xe, chạy khắp Tây Ninh mà không cần biết điểm đến, cũng không biết đó có phải là ý trời sai khiến hay không, mà cuối cùng không hiểu vì sao tôi đột nhiên lái xe đến tận chân ngọn núinày" "Vào lúc đó, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ, nghĩ rằng, chỉ cần đứng trên ngọn núi này nhảy xuống, mọi buồn phiền đều sẽ tan biến hết." “Nhưng khi tôi leo lên đến đỉnh núi, nhìn những dãy núi nhấp nhô trùng điệp xung quanh, gió thổi vi vụ, bỗng nhiên, tôi dường như đã quên đi hết tất cả phiền muộn" "Tôi cứ ngồi trên đỉnh núi như thế này, yên tĩnh suốt cả một buổi chiều, có vẻ như đã giải phóng được bản thân vậy, tất cả mọi suy nghĩ đều biến mất, tất nhiên, kể cả ý định tự sát. "Từ đó về sau, tôi thường xuyên tới leo núi, leo lên tới đình, dừng lại một chốc đã là cả ngày." “ở nơi đây, tôi có thể quên đi mọi muộn phiền, vì vậy tôi đặt cho nó một cái tên, gọi là núi Quên Sầu!” “Cho đến khi gia đình đưa ra quyết định, ép buộc tôi phải bỏ Phi Tuyết đi..." “Nhưng mà, đứa trẻ không có tội, tôi không đồng ý, sau đó, tôi bí mật chạy khỏi Tây Ninh, từ đó không hê quay lại nữa." “Cho đến năm nay.

Sau khi Tô Uyên nhìn Lâm Bình, lại đưa ánh mắthướng và ánh trăng, rồi từ nói.

Tới khi nói xong, khỏe mắt Tô Uyên ướt đẫm lâu.

Trên gò má thanh tú, đầm đìa nước mắt.

Tại sao khi cô Lâm Bình chính người đó vào năm năm trước, mãi vẫn không thể tha thứ cho Lâm Bình?

Cho dù cô biết Lâm Bình cũng không hề tình nguyện, đêm đó, chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi. Nhưng tại sao vẫn không có cách nào để buông

Bởi vì, nó đã từng mang đến cho cô

Thậm chí có thể nói, sự cố năm năm trước, Bình đã trực tiếp làm thay đổi quỹ đạo cuộc cô “Tôi xin lỗi.”

Lâm Bình đứng sau lưng Tô Uyên, nghe Tô Uyên thủ thi kể những

Trái tim anh dường

Nhưng cuối cùng, dù cho Lâm Bình có ngàn lờimuốn nói, nhưng ngay tại giây phút anh mở miệng, lại biến thành ba chữ này.

Lâm Bình muốn giang tay ra ôm Tô Uyên vào lòng biết bao, nhưng cuối cùng, cũng vẫn không thể đưa tay ra được. “Lâm Bình, anh nghĩ nói một câu xin lỗi, thì có ích gì chứ?"

Tô Uyên quay người lại, nhìn vào Lâm Bình, cắn chặt môi, khỏe mắt vẫn còn những giọt nước mắt lăn dài. “Vì vậy, tôi muốn cố gắng hết sức của mình, để bù đắp lại những tổn thương mà tôi đã gây ra cho em

Lúc này, Lâm Thanh Sơn, người mà khi gặp hoàng thất nước Úc cũng có thể cư xử cương quyết, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Tô Uyên, hơi cúi thấp đầu, trông cứ như một đứa trẻ đang phạm lỗi vậy.

Lâm Bình vốn tưởng rằng, Tô Uyên muốn trách mắng anh, trút hết mọi ưu phiền của cô, để cho anh biết, anh đã gây ra tổn thương to lớn đối với cô như thế nào. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại T*ruyện88.vip

Tuy nhiên, vào lúc Lâm Bình cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Uyên, Tô Uyên đột nhiên lại hỏi: “Vậy anh muốn bù đắp cho tôi như thế nào?"Hà?

Lâm Bình chợt ngẩng đầu, nhìn Tô Uyên.

Lâm Bình đã định nói.

Chẳng qua chỉ là.

Ngay khi Lâm Bình vừa định nói gì đó, nhưng Tô Uyên lại không cho anh cơ hội nói, thay vào đó, lấy hai cánh tay vòng qua ngực, lại chà chà quần áo trên người, nhìn anh, nhẹ mở cánh môi: "Anh không nhận ra được là tôi rất lạnh sao?"

À?

Vẻ mặt của Lâm Bình lập tức ngơ ngác.

Nhưng chỉ là đờ người ra trong chớp mắt, Lâm Bình đã phản ứng kịp.

Sau đó, nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo khoác len dạ trên người, bước tới, khoác lên người cho Tô Uyên.

Tô Uyên nhìn Lâm Bình. “Anh có lạnh không?" “Không lạnh" "Cho dù anh có bị lạnh, thì đó cũng là sự trừng phạt dành cho anh."

Nói rồi, Tô Uyên kéo áo khoác của Lâm Bình, quấnchặt mình trong chiếc áo của anh.

Sau đó.

Lại đưa ánh mắt, rồi dừng lại trên khuôn mặt của Lâm Bình.

Ánh mắt Tô Uyên lúc này nghiêm túc không thể tà. “Lâm Bình à, chuyện đã xảy ra năm năm trước, tôi biết đó không phải là ý muốn của anh. Tôi đã phải mất một thời gian dài, để thuyết phục bản thân" "Hôm nay, với anh." tôi đưa anh đến đây, chính là muốn nói “Tôi là mẹ của Phi Tuyết, anh là cha của Phi Tuyết, vì đề cho Phi Tuyết có một gia đình hoàn chỉnh, tôi sẽ không từ chối anh nữa." "Nhưng mà…. Tôi cũng không hy vọng bản thân chỉ vì Phi Tuyết, mới đồng ý đến với anh, sau đó kết hôn. " “Tôi cũng không hy vọng anh chỉ vì muốn bù đắp cho tôi, bù đắp cho Phi Tuyết, mà làm những chuyện này!" "Nên là, chúng ta hãy thử bắt đầu bằng tình yêu trước, nếu như có một ngày nào đó, cả hai chúng ta đều dành tình cảm cho đối phương, lúc đó chúng tahãy nói về những chuyện khác, có được không?" Tô Uyên nhìn Lâm Bình, lông mi chớp chớp, giọng nói có chút run rẩy. Như thể, để nói ra được những lời này, cô đã dùng cạn kiệt tất cả sức lực của bản thân.

Nhấn Mở Bình Luận