Được!
Lâm Bình gắng sức gật đầu.
Vui sưởng gần như muốn phát điên!
Tô Uyên cuối cùng cũng đã bắt đầu chấp nhận anh rồi.
Thẳng thắn và trực tiếp chấp nhận anh!
Giây phút này, Lâm Bình không thể kìm chế được sự kích động trong lòng nữa, bước thẳng lên, ôm chặt Tô Uyên vào lồng ngực. "Tô Uyên, em yên tâm, kiếp này, anh tuyệt đối sẽ không phụ em!
Lâm Bình nghiêm nghị nói.
Vốn dĩ, bị Lâm Bình đột nhiên ôm chặt vào trong lồng ngực, trong tiềm thức Tô Uyên muốn phản kháng.
Đôi tay đặt lên trước ngực của Lâm Bình, định đẩyanh ra.
Tuy nhiên, sau khi nghe câu nói này của Lâm Bình, những khoảng thời gian tươi đẹp tại khu chung cư An Khánh ở Hải Châu, lại bắt đầu hiện ra trong tâm trí của Tô Uyên.
Cuối cùng.
Tô Uyên đề cho Lâm Bình tùy ý ôm mình trong chốc lát.
Sau đó.
Mới nhẹ giọng nói: “Buông tôi ra đi."
Cô vẫn không quen với việc tiếp xúc thân mật như vậy với Lâm Bình.
Nghe thấy vậy.
Lâm Bình buông Tô Uyên ra ngay lập tức.
Tô Uyên lùi lại một bước, hơi ngẩng đầu lên, nhìn
Lâm Bình, sau đó mới nói: “Lâm Bình, tuy rằng tôi đã hứa sẽ cố gắng thử có mối quan hệ tình cảm với anh, nhưng nếu không có sự đồng ý của tôi, anh không được tùy tiên tiếp xúc và có hành động thân mật với tôi, được chứ?"
Mặc dù, cô định sẽ thử tiếp xúc với Lâm Bình.
Nhưng, rốt cuộc thì Lâm Bình vẫn chưa thể thựcsự bước vào được trái tim cô.
Trước mắt, cô vẫn không muốn có quan hệ quả thân thiết với Lâm Bình. "Không có vấn đề gì.”
Lâm Bình vội vã gật đầu.
Thời tiết đêm nay, có vẻ như khá tốt, có những ngôi sao sáng nhỏ điểm trên bầu trời đêm.
Ánh trăng sáng trong
Hai người ngồi trên bãi cỏ dại ở đỉnh núi Quên Sầu, ngắm nhìn những cảnh đẹp nơi đây. “Lâm Bình, trong năm năm qua, anh đã làm gì vậy? Có thể nói tôi nghe được không?"
Tô Uyên hỏi.
Mặc dù đã biết được chân tướng của sự việc năm năm trước, nhưng trên thực tế, đối với những chuyện đã xảy ra sau khi Lâm Bình bị ngồi tù, Tô Uyên là một thành viên của nhà họ Tô, nên thực sự cũng chẳng biết gì nhiều.
Nhưng Tô Uyên lại biết rõ rằng, Lâm Bình chắc rằng không thể chỉ là đi ngồi tù năm năm đơn giản như vậy được."Đi lính!"
Lâm Bình mìm cười đáp lại "Thân phận của anh, không phải là giả mạo sao?"
Tô Uyên liếc nhìn Lâm Bình một cái.
Lúc ở Hải Châu, khi Lâm Bình đến nhận lời mời phỏng vấn, thân phận quân nhân giải ngũ mà anh đưa ra chỉ là giả mạo, Tô Uyên đã biết từ lâu rồi. "Giấy chứng nhận và lý lịch đó là giả, nhưng trong năm năm qua, trong khoảng thời gian gần bốn năm, anh quả thực đã ở biên giới phía bắc"
Lâm Bình nói tiếp. "Vậy còn một năm nữa thì sao? Anh ngồi tù à?"
Tô Uyên hơi tò mò nhìn Lâm Bình.
Nếu như đã muốn tiếp xúc với Lâm Bình, vậy thì cô cần phải hiểu rõ đối phương chứ. "Ngồi tù à, thực ra anh ở trong tù không được bao lâu, đã đến một nơi để tiếp nhận huấn luyện. Các kỹ năng trên người anh mà em đã thấy, hầu hết đều được học ở nơi đó."
Lâm Bình cười nói.
Nhớ lại khoảng thời gian hơn nửa năm anh tiếp nhận huấn luyện trong trại huấn luyện “Suối Vàng."Giống như Đường Thanh Tâm bây giờ đang ở “Suối Vàng" vậy, Lâm Bình lúc đó, cũng luôn kìm nén tiếng thở dài trong lòng.
Nói rồi, Lâm Bình lại nhìn Tô Uyên đang có vẻ càng tò mò hơn, tiếp tục nói: “Nhưng mà, còn về việc nơi đó là đâu, Tô Uyên à, không phải anh cố ý muốn giấu giếm em, mà là những chuyện tuyệt mật cấp cao như vậy, về nguyên tắc không thể tiết lộ cho bên ngoài được, hơn nữa, em không biết vẫn tốt hơn là biết."
Tô Uyên gật đầu.
Hai người cứ vừa ngồi trên đỉnh núi như vậy trò chuyện.
Lâm Bình cũng chọn ra một số chuyện trong năm năm qua có thể nói, cũng như việc thành lập tập đoàn Bắc Thanh, và những ân oán với Đường Thanh Tâm, lần lượt nói cho Tô Uyên nghe. Ủng* hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn
Cả hai người ngồi yên như thế mà trò chuyện.
Dường như, khoảng cách giữa hai người đã được thu hẹp lại.
Cuối cùng.
Đêm đã khuya.
Gió trên đỉnh núi cũng càng lúc càng mạnh.“Chúng ta quay về thôi, nếu không em sẽ bị cảm
Lâm Bình vội vàng nói. day."
Cho dù anh có mặc áo phông đi trong gió lạnh, cũng không có chút chuyện gì xảy ra, nhưng Tô Uyên không như thế, Tô Uyên chỉ là một người bình thường mà thôi. "Um um."
Tô Uyên gật đầu.
Sau khi đứng lên, Tô Uyên nhìn Lâm Bình: “Lâm Bình, anh có thể đồng ý với tôi một chuyện không?" "Được
Lâm Bình trả lời luôn. “Anh không hỏi là chuyện gì, đã trực tiếp đồng ý rồi à?"
Tô Uyên không vui liếc nhìn Lâm Bình. “Em cứ nói đi, anh sẽ đồng ý với em."
Lâm Bình cười nói.
Điều Tô Uyên muốn nói, nhất định là liên quan đến chuyện giữa hai người bọn họ, cũng đâu phải là đề cập đến chuyện tối mật của trại huấn luyện “Suối Vàng" Lâm Bình đương nhiên sẽ không từ chối.“Tôi biết thân phận của anh rất đặc biệt, tôi cũng biết rằng có rất nhiều phụ nữ đã xuất hiện bên cạnh anh, giống như cô gái Chu Thanh ở bên cạnh anh vậy, đã luôn đi theo anh, dành rất nhiều thời gian cho anh "Nhưng mà, Lâm Bình à, nếu hai chúng ta thực sự có tình yêu, thì tôi hy vọng rằng tình yêu của chúng ta sẽ trong sạch, không bị lẫn những tạp chất khác, anh có hiểu ý của tôi không?"
Tô Uyên nghiêm túc nhìn Lâm Bình.
Cô chấp nhận Lâm Bình, nếu như, trong tương lai luôn ở bên cạnh nhau, rồi kết hôn...
Vậy khi đó, cô sẽ chỉ có một người đàn ông duy nhất là Lâm Bình.
Tương tự, Lâm Bình cũng sẽ chỉ có thể có một người phụ nữ duy nhất là cô.
Tình yêu, phải trong sạch! Đây là nguyên tắc của Tô Uyên. “Anh hiểu ý em rồi." “Tô Uyên, hãy tin anh, kiếp này, anh chắc chắn sẽ không phụ bạc em."
Lâm Bình nhìn vào mắt Tô Uyên, cũng rất nghiêm túc rồi nói.