Tuy nhiên, cho dù là ngay tại thời điểm chạm vào nhau, một cảm giác nóng hồi thoảng xoẹt qua khiến trong lòng không tự kiềm chế được.
Nhưng.
Động tác của Lâm Bình không hề chậm chạp.
Đưa tay đỡ lấy đùi Tô Uyên, hít một hơi thật sâu, bắt đầu vững vàng bước xuống núi.
Cảm nhận được nhiệt độ nóng bóng được truyền đến từ lưng và vai chắc nịch của Lâm Bình, cũng như lòng bàn tay đang nắm lấy đùi cô.
Tô Uyên đang nằm trên người Lâm Bình, toàn thân vô tình bị giữ chặt lại, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng!
Ngay cả chiếc cổ trắng như tuyết, cũng đều đã bị nhuộm một chút ửng đỏ.
Trong một lúc, cả hai không nói điều gì.
Khoảng chừng ba hoặc bốn phút trôi qua. Tô Uyên đột nhiên nói: "Lâm Bình, anh cũng tôi thìcó thể bay lên trên bầu trời được không?"
Tháng trước ở nhà họ Tô nhìn thấy Lâm Bình mang theo Tô Phi Tuyết, bay nhảy trong không trung, Tô Uyên thực sự cũng rất muốn được trải nghiệm thử cảm giác đó.
Chẳng qua là, quan hệ giữa cô và Lâm Bình khi đó vẫn còn rất căng thẳng, cho nên, dù trong lòng hơi có suy nghĩ như thế, cũng bị Tô Uyên kiềm chế lại.
Nhưng đêm nay, đã được Lâm Bình công lung rồi, nên trong lòng Tô Uyên đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này.
Nghĩ là, có cơ hội như thế này, thì cứ thử xem sao? "Tất nhiên là được rồi."
Lâm Bình đáp lời.
Chỉ là, vẻ mặt của Lâm Bình lúc này có chút mất tự nhiên.
Tô Uyên đang nằm trên lưng của anh, mở miệng nói, bởi vì đầu của cô rất gần cổ Lâm Bình, hơi thở thơm ngát như hoa, cứ thổi lên cổ Lâm Bình, khiến Lâm Bình cảm thấy hơi nóng ẩm, cũng có chút ngứa ngáy. khiến cho trong lòng anh không nhịn được, kích động trở lại lần nữa.Dường như, Tô Uyên cũng cảm nhận được, bản thân vừa mới nói chuyện, đã tựa người vào Lâm Bình quá gần rồi.
Vì vậy, Tô Uyên bèn di chuyển đầu đi. Nhưng mà, chính vào lúc này, Lâm Bình lại nói: "Tô
Uyên, ôm chặt anh." “Hả?" Tô Uyên có chút sửng sốt. “Ôm anh đi, ôm thật chặt" Lâm Bình cười đáp: “Nếu không, sẽ té ngã đó." "Tôi......
Tô Uyên lên tiếng, bảo cô ôm chặt Lâm Bình như thế này, Tô Uyên vẫn còn hơi xấu hổ.
Nhưng.
Không đợi Tô Uyên mở miệng đáp.
Lâm Bình đã dùng lòng bàn chân đạp lên mặt đất, cống theo Tô Uyên, cả người liền bay lên cao, hòa vào không trung.
Vào lúc Lâm Bình bay lên, Tô Uyên sợ hãi hét lên.
Vô thức duỗi tay ra, đặt hai lòng bàn tay trắng nõn đang lạnh ngắt như băng lên bờ vai Lâm Bình, sau đó xuyên qua vai của Lâm Bình, vòng qua cổ của anh, rồiôm chặt lấy.
Cùng lúc đó, toàn bộ cơ thể của Tô Uyên, cũng hoàn toàn nằm trên lưng Lâm Bình. Kể từ đó.
Lâm Bình công Tô Uyên trên lưng, dùng từng cái cây làm điểm để mượn lực, liên tục nhảy lên, mang theo Tô Uyên, đi về phía chân núi.
Ngay trước khi tới được chân núi.
Lâm Bình đột nhiên dừng chân lại, đứng trên một ngọn cây. "Tô Uyên, em có muốn thử không, cảm giác bay lượn trên cao?"
Lâm Bình hỏi. "Tôi.... Tôi có thể à?"
Tô Uyên mở to mắt, có hơi kinh ngạc.
Nhưng,
Trong đôi mắt sự mong đợi lại hiện lên rất rõ ràng. "Trong khoảng cách ngắn, thì vẫn có thể được."
Lâm Bình quả quyết đáp lời. "Tôi... Tôi muốn thử. "
Tô Uyên nhẹ nhàng nói, khuôn mặt tràn đầy niềmvui sướng không thể che giấu. "Không vấn đề gì.” Lâm Bình cười nói.
Sau đó, chân nguyên trong tay không ngừng tuồn ra, đỡ lấy Tô Uyên, đặt Tô Uyên từ sau lưng mình xuống, chuyển qua ôm lấy eo Tô Uyên.
Đồng thời, những luồng chân nguyên vô hình, nâng toàn bộ cơ thể của Tô Uyên, khiến cho cô không bị xuất hiện cảm giác mất trọng lượng. "Cảm giác được giẫm đạp trong không khí, thật là kỳ diệu quả." Cập nhật nhanh nhấ*t trên Tamlinh247.vn
Lúc này mặc dù Tô Uyên bị Lâm Bình ôm eo, nhưng dưới chân lại không có gì cả, cô đang bước trên không trung.
Vì có chân nguyên của Lâm Bình nâng lên, khiến cho Tô Uyên cảm thấy mình như đang dẫm đi trên bông vậy.
Nó mang lại cho cô một cảm giác kỳ diệu chưa từng được trải qua trước đây. "Lại cảm nhận cảm giác bay lượn một tí nhé." "Đi thôi."
Lâm Bình lại nói.
Sau đó, chân phải của Lâm Bình đạp nhẹ vào những cành cây, rồi mang theo Tô Uyên, bay lên khôngtrung, hướng thẳng về chân
Tô Uyên lại lên lần nữa.
Tuy nhiên, hoàn toàn không phải là nỗi hãi.
Có phấn khích
Cảm giác này, so với việc lúc trước cô từng đến công viên giải để đi tàu siêu hẳn.
Nhìn thấy Tô Uyên đang tận hưởng giác bay lượn
Lâm Bình cũng cảm nhận được một niềm hạnh phúc trước
Có lẽ, đây mới những gì Trịnh Thanh đã nói, sự lãng có một không hai
Dưới chân núi.
Lâm Bình dẫn theo Tô của Tô Uyên. "Tô Uyên,
Lâm Bình nhìn Tô "Lâm Bình, cảm giác này thật sự tuyệt quá đi mất.""Hồi nhỏ xem TV, tôi cũng tưởng tượng bản thân mình giống như nữ hiệp khách trên TV, biết khinh công, có thể bay đi khắp nơi. "Không ngờ, hôm nay vậy mà đã thực hiện được ước mơ thuở nhỏ của mình." "Lâm Bình, cảm ơn anh!"
Tô Uyên nhìn Lâm Bình, phấn khích nói.
Trong cơn phấn khích, còn có chút cảm động.
Nhìn khắp cả thế giới, trong hàng tỷ người, phụ nữ cho dù có xinh đẹp, có giàu sang, có cao quý đến đâu, thì có mấy người có thể giống như cô, đi theo"bạn trai" của mình, bay nhảy khắp nơi?
Đây là sự lãng mạn có một không hai, thuộc về cô mà thôi.
Nó chỉ thuộc về cô, niềm hạnh phúc trước giờ chưa từng có!