"Chuyện xảy ra khi nào?"
Lâm An Quốc kinh ngạc nhìn về phía Lâm Bình, cảm thấy rất bất ngờ.
Vốn dĩ ông ấy còn nghĩ thẩm muốn tác hợp cho Lâm Bình và Lâm Nhã một lần nữa.
Năm năm trước...
Lần này, ngược lại Lâm Bình cũng không giấu giếm, kể chi tiết lại chuyện của anh và Tô Uyên.
Nghe xong, Lâm An Quốc và Trần Thanh Hà đều im lặng.
Nhưng rất nhanh, Lâm An Quốc đã điều chỉnh tốt tâm trạng. "Vậy con còn chờ cái gì, mau cưới con gái nhà người ta về đi thôi." "Để cô ấy một thân một mình nuôi con, còn ra cái thể thống gì nữa!"
Lâm An Quốc trừng Lâm Bình một cái. "Haizz...""Bây giờ chưa phải lúc, chờ thời cơ đến, sẽ có thể kết hôn."
Lâm Bình có chút lúng túng nói.
Anh cũng muốn cưới Tô Uyên về nhà chứ, nhưng hiện tại Tô Uyên mới chỉ chính thức tiếp nhận anh mà thôi, hai người còn đang ở trong giai đoạn yêu đương.
Còn chưa phải lúc. "Con câm miệng cho cha, đứa trẻ cũng đã bốn tuổi rồi, còn nói chưa phải lúc? Nếu chúng ta không hỏi, có phải con còn định giấu giếm chúng ta hay không?" "Con xem con đi, đường đường là một người đàn ông, làm sao lại chẳng có tỉ trách nhiệm nào vậy? Mau cưới con gái nhà người ta về đây, cho người ta một cái danh phận, cũng cho đứa trẻ trở về một ngôi nhà hoàn chỉnh."
Lâm An Quốc nhìn Lâm Bình, vô cùng giận dữ nói.
Sau đó, Lâm An Quốc lại nhìn về phía Trần Thanh Hà nói: "Thanh Hà, anh nghĩ ngày mai chúng ta nên đến Tây Ninh gặp mặt hai bên, tranh thủ năm sau để Bình và cô Uyên đó kết hôn." "Em cũng nghĩ vậy, không thể để cô Uyên một mình nuôi dưỡng con gái, biết đâu lại có chuyện gì xảyra."
Trần Thanh Hà đáp.
Hai người nói chuyện, gần như đã quyết định vấn đề này. "Cha mẹ, chuyện thật sự không phải như hai người tưởng tượng... Con nói này, trước kia con và Uyên có chút hiểu lầm, hiện tại mới hòa giải thôi." "Hiện tại con và cô ấy vẫn đang ở trong giai đoạn bồi dưỡng tình cảm, chờ đến lúc thích hợp, con tự nhiên sẽ cầu hôn, sau đó sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt cha mẹ của cô ấy, hai người là bề trên sao lại đề nghị chuyện cưới xin cho con được."
Lâm Bình nhanh chóng nói. "Đến con hai đứa cũng có rồi, chắc chắn là cô Uyên cũng muốn gà cho con, trước tiên kết hôn rồi lại từ từ bồi dưỡng tình cảm cũng được mà." "Đúng vậy, giống như chúng ta ngày xưa, bà mối giới thiệu, cha mẹ hai bên thấy thích hợp thì liền tiến tới quyết định kết hôn, hai bên có khả năng đều chưa nhìn thấy hình dạng của nhau, vẫn phải chờ đến thời điểm kết hôn mới có thể nhìn thấy, nhưng không phải vẫn trải qua một đời mỹ mãn, con cháu đầy đàn, hạnh phúc an khang hay sao..."
Hai người Lâm An Quốc và Trần Thanh Hà đềunhìn Lâm Bình nói.
Từ khi giải quyết được hiểu lầm rằng năm năm trước Lâm Bình không hề cưỡng hiếp Đường Thanh Tâm, cũng không phải một tội phạm nguy hiểm, ngược lại anh đã tham gia vào quân đội trong tù, lập ra công lao to lớn.
Sau khi giải trừ hiểu lầm, thái độ của Trần Thanh Hà đối với Lâm Bình cũng thay đổi một trăm tám mươi độ, lại biến trở về như trước, giống như Lâm An Quốc, xem Lâm Bình giống như con ruột của mình. "Cha, mẹ, thời đại này đã không giống như ngày xưa nữa rồi, hoàn toàn không giống nhau. "
Lúc này, người luôn im lặng, tâm tình phức tạp là Lâm Nhã, rốt cuộc cũng mở miệng, giải vây cho Lâm Bình.
Im lặng.
Lâm An Quốc cũng trừng Lâm Nhã một cái. "Con cũng nghĩ rằng tư tưởng của chúng ta thật sự lỗi thời à? Đây không phải là do tuổi của anh trai con cũng không còn trẻ, muốn để nó mau chóng kết hôn sao..."
Lâm An Quốc tức giận nói.
Lâm Nhã nhìn cha mẹ một chút, lại nhìn Lâm Bình,thờ dài. Trước kia, cô ta cũng có nghe nói cha mẹ hỏi cưới ở trên mạng, hoặc là nghe bạn bè cha mẹ đang hồi cưới, nhưng hôm nay, đây vẫn là lần đầu tiên có ta gặp phải loại tình huống này.
Thật sự là ...
Cha mẹ trong thiên hạ khi thúc cưới có phải ai cũng giống như vậy không? Cập nhật* chương mới nhất tại Tamlinh247.vn
Cái khác đều không để ý tới, đều không quan trọng, dù sao thì trước khi kết hôn...
Sẽ không phải là, khoảng hai năm nữa, liền đến phiên của mình chứ?
Có điều, nghe Lâm Nhã nói kiều này, vợ chồng
Lâm An Quốc cũng không thúc giục Lâm Bình nữa. "Vậy khi nào con đi tìm cô Uyên, nhớ dẫn cô ấy và đứa trẻ về nhà nhìn xem, để chúng ta nhìn con dâu tương lai và cháu gái của mình một chút, cái này chắc không có vấn đề gì chứ?"
Lâm An Quốc nói. "Không thành vấn đề"
Lâm Bình đồng ý. "Được rồi, chậm nhất là cuối năm sau phải kết hôn!"Cuối cùng, Lâm An Quốc đưa ra quyết định.
Đưa ra một thời hạn "Được."
Lâm Bình gật đầu cười.
Dựa theo quá trình tình cảm của Tô Uyên và anh, nếu như tiếp tục phát triển bình thường, cuối năm sau sẽ có thể kết hôn, hẳn là không có vấn đề gì.
Chỉ là.
Hi vọng tình huống sẽ không chuyển biến xấu.
Nếu không thì vào cuối năm sau, việc Lâm Bình có thời gian về quê ăn Tết hay không thì chưa chắc.
Ban đêm.
Rửa mặt xong, Lâm Bình trở về phòng của mình.
Lúc này, bên trong căn phòng của anh, cách bài trí so với năm năm trước cũng không khác biệt nhiều lắm.
Từ sau khi anh trở về, mặc dù có trở về nhà mấy lần, nhưng không một lần nào là chân chính ở lại.
Không ngờ, đồ đạc trong phòng riêng của anh vẫn y như cũ.Nhìn cảnh này, Lâm Bình không khỏi xúc động!
Khoảng thời gian gần đây nhất, ban đêm Lâm Bình thật sự ngủ rất ít, phần lớn là dành từng chút từng chút thời gian chữa trị vết rách não hạch của mình.
Đến cấp độ này của anh, cho dù là một tuần không ngủ liên tiếp, thật ra cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.
Coi như đi ngủ, chỉ một giờ cũng đủ rồi.
Hoàn toàn đủ để khôi phục tất cả năng lượng! Mà, ngay khi Lâm Bình chuẩn bị ngồi xếp bằng trên giường, chuẩn bị tiếp tục chữa trị não hạch.
Bỗng nhiên cửa phòng của anh lại được mở ra.
Sau đó.
Một cô gái duyên dáng và xinh đẹp mặc đồ ngủ, cầm hai chiếc chăn lẻn vào.