"Tin tức là thật hay giả, tự có phán xét, anh ấy là hạng người gì, mọi người cũng đều có phán đoán của mình, không phải đến lượt bác nói."
Lâm Nhã cũng đi tới.
Nhìn hai người Lâm An Châu và Vương Minh Hà, sắc mặt vô cùng lãnh đạm. "Ôi, là Lâm Nhã đấy à."
Vương Minh Hà nhìn thấy Lâm Nhã, ánh mắt có chút sáng lên.
Đối với dáng vóc và khuôn mặt của Lâm Nhã, hiển nhiên có chút bất ngờ. "Không ngờ vài năm không gặp, vậy mà cháu đã trổ mã thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp như vậy!"
Vương Minh Hà vừa cười vừa nói.
Nhưng,
Sau khi lời này phát ra, cuộc trò chuyện đột nhiên thay đổi. "Theo lý mà nói, cháu xinh đẹp như vậy, làm sao lại bị người ta đả thế? Bác nghe nói, mấy tháng trước, cháu leo lên giường một cậu ấm nhà giàu, sau đó liền bị đá, đây là có chuyện gì vậy?" "Có điều, Nhã, cháu yên tâm, bác ở Sơn Trà quen biết không ít cậu ấm nhà giàu nha." "Nếu cháu muốn, bác có thể giới thiệu cháu cho bọn họ." "Điều kiện ngoại hình của cháu tốt như vậy, nhất định sẽ có không ít cậu ấm nhà giàu thích." "Chắc chắn bác của cháu sẽ lựa chọn một người có phẩm chất đáng tin cậy, chỉ cần cháu không làm gì sai, bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ đá cháu đâu, thế nào?"
Vương Minh Hà tiếp tục cười ha hả nói.
Nhìn vẻ mặt của bà ta giống như thật sự rất quan tâm đến cháu gái của mình. Nhưng trên thực tế, hàm ý trong lời nói vô cùng khó nghe. "Không cần bác phí lòng, nghe nói Lâm Hương thay đổi bạn trai cũng rất thường xuyên, cháu đề nghị bác vẫn nên quản lý tốt con gái của mình đi."
Lâm Nhã từ tốn nói. Khóe miệng giống như cười mà không cười.
Nghe được lời này.
Ngay lập tức,
Sắc mặt của Lâm An Châu và Vương Minh Hà liền có chút khó coi.
Hai người bọn họ cũng chỉ có một đứa con trai và một đứa con gái.
Có điều,
Đứa con gái kia của bọn họ, trong quan hệ nam nữ, quả thật có chút khó nói.
Cứ hai ba ngày lại thay đổi bạn trai một lần.
Vì việc này, hai người bọn họ đã không ít lần nói chuyện với Lâm Hương.
Nhưng đều không có tác dụng gì.
Rất nhanh, sắc mặt của Vương Minh Hà đã khôi phục lại như trước, thậm chí trên mặt còn lộ ra một sự ngạo nghề. "Nhã à, cháu luôn ở một nơi nhỏ bé như Hải Châu nên không hiểu là phải, Lâm Hương nhà chúng ta, năm sau sẽ đến phương Tây để bồi dưỡng trở thành một nghiên cứu sinh, con bé sẽ được tiếp nhận nền văn hóa của phương Tây đấy.….. Chắc là cháu không lý giải được cấp độ này đâu nhỉ."
Vương Minh Hà lại nói. "Văn hóa của phương Tây, cũng không phải làm loạn quan hệ nam nữ"
Lâm Nhã cười lạnh nói.
Đối với hai người gọi là bác trai bác gái này, một chút thiện cảm cô ta cũng không có.
Đại hội gia tộc ba năm trước, chính là một nhà bọn họ chỉ trích Lâm Bình không ra gì. Khiến cha mẹ xấu hổ vô cùng! "Cháu. "
Vương Minh Hà nhất thời không biết phản bác như thế nào. "Được rồi, chúng tôi còn phải thu dọn nhà cửa bên trong, tạm thời không tiếp khách."
Lúc này, Lâm An Quốc cũng không khách sáo nói. "Hừ, hãy đợi đấy"
Hai người Lâm An Châu và Vương Minh Hà hừ lạnh một tiếng, cũng không ở lại nữa.
Lúc này đây, mới chỉ là món khai vị mà thôi. Vốn muốn giảm đạp đối phương trước để thỏa mãn. Không ngờ lại bị làm cho á khẩu. "Được rồi, không sao đâu, chờ đến sáng mai, chắc chắn bọn họ sẽ phải khó xử."
Lâm An Châu thấy Vương Minh Hà có chút không vui, nhanh chóng an ủi. "Anh, một nhà Lâm An Châu vừa tới nhà chúng ta, quá phách lối, đoán chừng đến ngày mai, bọn họ nhất định sẽ khiến anh khó xử, anh phải chuẩn bị thật tốt đấy." "Còn có, em nghe nói, Lâm Khải sẽ dẫn theo bạn gái trở về tham gia đại hội gia tộc, nghe nói địa vị của bạn gái anh ta cũng không vừa "Trừ cái đó ra, Lâm An Châu cũng mời một nhân vật có mặt mũi ở Sơn Trà đến, nói là đại hội gia tộc ngày mai sẽ chúc mừng cho nhà họ Lâm của chúng ta, còn cung cấp một số quan hệ cho nhà họ Lâm nữa, có lẽ là ông ta muốn khoe khoang quyền lực của mình mà thôi, để lần tuyển chọn tộc trưởng tiếp theo, tất cả mọi người sẽ ủng hộ ông ta làm tộc trưởng" Ủng hộ tea*m chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn
Lâm An Châu và Vương Minh Hà vừa đi không lâu, Lâm Nhã liền báo tin cho Lâm Bình.
Sáng sớm Lâm Bình từ biệt Lâm An Quốc, không về nhà cùng bọn họ.
Không phải là đi nơi khác.
Mà là trực tiếp đến Tây Ninh.
Sắp trở thành con rể của nhà họ Tô, Lâm Bình vẫn phải ghé thăm nhà họ Tô một phen.
Đương nhiên, đây cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu.
Nguyên nhân chủ yếu chính là hai ngày trước, Lâm Bình vô tình nghe được cuộc trò chuyện của vợ chồng Lâm An Quốc.
Biết Lâm Khải sẽ dẫn theo bạn gái trở về.
Thời điểm nói chuyện này, vợ chồng hai người Lâm An Quốc đều thở dài một hơi.
Lâm Bình nhớ kỹ, lúc ấy Lâm An Quốc còn nói một câu: "Nếu thằng Bình cũng có thể dẫn cô Uyên về thì tốt quá." "Nghe Nhã nói, cô Uyên kia là một cô gái xinh đẹp tiêu chuẩn, so với những ngôi sao trên TV còn xinh đẹp hơn nhiều, nếu Bình cũng dẫn cô ấy về, đến lúc đó một nhà Lâm An Châu sẽ không còn cách nào trào phúng thẳng Bình nữa rồi."
Nghe được câu này, trong lòng Lâm Bình chua chát. Anh biết, có lẽ Lâm An Quốc có thể chấp nhận người khác mỉa mai ông ấy.
Nhưng lại không chấp nhận người khác sỉ nhục con cái của mình.
Lâm Bình cũng có thể tưởng tượng ra được, năm năm trước sau khi anh bị Đường Thanh Tâm hãm hại vào tù, đại hội gia tộc lần trước, tất nhiên là Lâm An Quốc sẽ phải chịu oan ức rất lớn.
Bởi vậy,
Lâm Bình liền quyết định.
Anh muốn đến Tây Ninh, dẫn theo Tô Uyên về tham gia đại hội gia tộc của nhà họ Lâm.
Muốn tuyên bố cho tất cả mọi người biết, Tô Uyên là người phụ nữ của anh. Cũng để cho cha mẹ tự hào. Để tất cả mọi người biết, bọn họ còn có một nàng dâu xinh đẹp như vậy.
Một người xinh đẹp hơn bất cứ ai.
Nhất là sẽ xinh đẹp hơn bạn gái của Lâm Khải!