“Cháu chào hai bác, cháu là Tô Uyên, người yêu của anh Lâm Bình.
Tô Uyên dửng dưng liếc mắt nhìn đám người bên nhà Lâm An Châu, quay qua nhìn vợ chồng Lâm An Quốc, cô sải bước đi nhanh về phía họ, nụ cười ngọt ngào tươi rói trên khuôn mặt, cất lời chào vợ chồng Lâm An Quốc. “Tốt, tốt.”
Tuy hai ông bà Lâm An Quốc và Trần Thanh Hà khi nghe Lâm Nhã kể rằng Tô Uyên rất xinh đẹp cũng đã mường tượng ra dáng vẻ yêu kiều của cô con dâu tương lai, nhưng ngay lúc này khi được nhìn tận mắt mới thấy vóc dáng và dung mạo kia còn vượt xa hơn cả dự tính của họ, đẹp đến ngỡ ngàng. Cho đến tận khi Tô Uyên cất tiếng gọi, hai ông bà vẫn đang tần ngần, trả lời trong vô thức.
Nhưng ngay sau đó, Lâm An Quốc đã sực tỉnh ra. “Cô Uyên à, cháu từ xa tới, ngồi xe suốt dọc đường cũng đã mệt, chúng ta mau về nhà nghỉ ngơi thôi, hai bác đã dọn phòng cho cháu từ sớm rồi đấy.
Lâm An Quốc lập tức nói. “Bác ơi, bác không cần khách sáo đâu ạ, cháu là bạn gái anh Bình, bác cứ coi cháu như con gái, gọi cháu là Uyên là được ạ
Tô Uyên vẫn nở nụ cười say đắm rạng ngời trên môi, mỗi ánh mắt nụ cười, nhất cử nhất động của cô đều toát lên vẻ thanh cao đài các.
Hôm nay, Tô Uyên đã cất công trang điểm nhẹ nhàng, chọn lựa rất kĩ càng lấy một bộ đồ làm tôn lên vẻ xinh đẹp của mình một cách tinh tế để đến ra mắt cha mẹ chồng tương lai.
Bây giờ xem ra có lẽ đã không khiến cho cha mẹ chồng tương lai phải cảm thấy thất vọng.
Tô Uyên cũng không khỏi mừng thầm trong lòng, cùng một chút ngượng ngùng khó tả càng khiến cô quyến rũ hơn so với ngày thường. “Được được được, vậy từ giờ hai bác sẽ không khách sáo nữa, sau này sẽ gọi cháu là Uyên nhé.
Lâm An Quốc và Vương Minh Hà tươi cười đáp.
Khuôn mặt đầy vẻ tự hào. Con trai mình có cô bạn gái xinh đẹp như thế, sao họ có thể không vui mừng, không tự hào cơ chứ? Lâm Nhã đứng kế bên, ngắm nhìn Tô Uyên còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của cô ta, lòng không khỏi thầm cảm thấy ủ dột.
Quả thực là Tô Uyên hợp với Lâm Bình hơn, và có đầy đủ tư cách trở thành chị dâu của cô ta. “Chị dâu.”
Lâm Nhã nhanh chóng gói ghém cảm xúc buồn bã trong lòng mình lại, tươi cười chào Tô Uyên.
Nghe thấy Lâm Nhã gọi thẳng mình là “chị dâu”, bỗng dựng, mặt Tô Uyên phơn phớt hồng. “Em gái..
Tô Uyên từng nghe Lâm Bình kể rằng anh có một cô em gái tên Lâm Nhã, trước đây lúc ở KTV, Tô Uyên cũng từng có duyên gặp mặt Lâm Nhã một lần.
Vậy nên, Tô Uyên cũng trực tiếp gọi Lâm Nhã là em gái, cho thêm phần thân thiết. “Cha ơi, mẹ ơi..
Trong lúc Tô Uyên và Lâm Nhã lên tiếng chào hỏi thì một dáng người bé nhỏ nhảy từ trên ô tô xuống.
Hai vợ chồng Lâm An Quốc vốn tưởng cháu nội không theo về cùng, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói ấy, gương mặt họ chợt tươi roi rói.
Rồi một bé gái xinh như búp bê, mặc áo khoác lông vũ màu trắng, đội một chiếc mũ len trắng treo hai quả bông màu trắng xuất hiện trước mắt họ. “Bình, cháu nó. Là Phi Tuyết phải không?” Lâm An Quốc xúc động hỏi ngay tắp lự.
Lâm Bình mỉm cười, bể Tô Phi Tuyết lên, bước tới trước mặt Lâm An Quốc. “Cha ạ, đây là con gái của con và Uyên, Phi Tuyết Lâm Bình cười đáp.
Sau đó, lại nói với Tô Phi Tuyết: “Phi Tuyết, đây là cha và mẹ của cha, là ông nội và bà nội của con. “Ông nội, bà nội Nhớ đọc truyện trên Tamlinh247.vn để ủng hộ team nha !!!
Tô Phi Tuyết lập tức cất tiếng gọi ngọt như mía.
Không chỉ có vậy, cô bé còn ngoan ngoãn giơ hai bàn tay nhỏ nhắn ra, muốn nhào vào lòng hai ông bà Lâm An Quốc và Trần Thanh Hà.
Nhìn thấy thế, Lâm An Quốc nở nụ cười rạng rỡ chưa từng có
Lâm An Quốc liền đáp lại một tiếng trìu mến. “Phi Tuyết ngoan quá”
Lâm An Quốc vội giang tay đỡ lấy Tô Phi Tuyết, ôm vào trong lòng, nụ cười hạnh phúc trên gương mặt không lời nào tả xiết.
Cùng lúc đó, cả nhà Lâm An Châu khi chứng kiến cảnh này, sắc mặt vốn dĩ đã khó coi thì ở thời điểm này dường như cơn bức bối đã lên đến đỉnh điểm.
Ban đầu, ông ta muốn khích bác gia đình Lâm An Quốc một phen, cũng như cho rằng một kẻ từng vào tù ra tội như Lâm Bình căn bản không thể có người yêu được.
Thế nhưng, hiện thực lại giảng cho ông ta một cú vả cực mạnh ngay giữa mặt. Lâm Bình không chỉ đưa về một cô bạn gái với diện mạo xinh đẹp gần như hoàn hảo mà còn có cả một đứa con gái nữa?
Còn là một cô bé ngoan ngoãn lễ phép như thế? “Ô... Lâm Bình, nếu nói là cậu chỉ dẫn theo một cô bạn gái về, may ra tôi còn tin, giờ đến cả con gái cũng có luôn? Ha ha ha... Không phải cậu ăn cơm trước kẻng đấy chứ?”
Lâm Khải tần ngần hồi lâu, sắc mặt biến đổi đủ mọi cung bậc cảm xúc mất một lúc mới chợt bình tâm lại, cười khẩy nói giọng mỉa mai. “Lâm Khải, tôi khuyên anh đừng gây sự với tôi nữa thì hơn. Hồi nhỏ, tôi có thể đánh gãy một chân của anh, bây giờ tôi có thể cho anh què cả hai chân đấy, anh có tin không?"
Lâm Bình lạnh lùng lườm Lâm Khải,
Anh không muốn thời khắc hạnh phúc này bị thứ rác rưởi phá đảm.