“Ha ha, cậu tưởng vẫn còn như hồi bé ư? Có giỏi thì cậu tới đi, có tin đến lúc đó tôi tổng cậu vào tù lần hai, bóc lịch thêm năm năm nữa không?”
Lâm Khải cười mỉa. "À thể à?"
Ánh mắt của Lâm Bình trở nên sắc lẹm,
Đang dịp lễ Tết, anh không muốn thấy cảnh máu me nên lúc này cũng không định phá vỡ bầu không khí hạnh phúc hiện có.
Nhưng điều đó không có nghĩa rằng anh sẽ thực sự làm ngơ trước sự khiêu khích hết lần này đến lần khác của người ta.
Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Lâm Bình, cả người Lâm Khải run bắn.
Dường như ánh mắt đó của Lâm Bình có thể trực tiếp ăn tươi nuốt sống anh ta vậy.
Mę kiếp!
Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Khải chửi thầm trong bụng, Mình thế này mà lại khiếp đảm ánh mắt của một tháng từng đi cải tạo về u?
Ấy thế mà, khi Lâm Khải định tiếp tục buông lời châm chọc thì đột nhiên nhận ra chính mình trong vô thức có hơi sợ sệt.
Rốt cuộc. Không dám lên tiếng nữa...
Brum!
Đúng lúc này, tiếng gầm động cơ ô tô từ xa vọng tới. “Chắc là nhóm cậu chủ Tín đến đấy!”
Sau khi nghe thấy tiếng ô tô, Lâm Khải như thể tự tìm cho mình một cái cớ, cất giọng nói.
Và sau đó, không nhắc gì đến chuyện lúc trước nữa mà thay đổi chủ đề: “Dịch con xe nát của cậu tránh ra đi, còn nhường đường cho cậu chủ Tín.
Cậu chủ Tín?
Lâm Bình hơi chau mày.
Nếu như anh nhớ không nhầm thì trong trạm nghỉ cao tốc, anh đang chơi với Tô Phi Tuyết trong xe, hai bố con đang đùa nghịch thì bị mấy tên cậu ấm con nhà giàu đó bởi móc.
Một người trong số đó được gọi là “cậu chủ Tín”! “Lâm Bình, cậu chủ Tín là cậu ấm của nhà họ Đỗ ở Sơn Trà, anh không dây được vào đâu, nếu anh còn không mau đỗ xe ra chỗ khác thì đến lúc đó anh tự đi mà gánh lấy mọi hậu quả
Lâm Khải lại nhếch mép cười khẩy.
Thế nhưng, dứt lời xong, anh ta lại không nói năng gì tiếp nữa.
Nếu mà Lâm Bình không dịch xe ra chỗ khác thì càng tốt. Đến lúc đó, để cho cậu chủ Tín ra tay trừng trị Làm Bình một phen.
Lâm Bình dửng dưng liếc nhìn anh ta, rồi quay lại nhìn Lâm An Quốc và người nhà: “Cha mẹ, chúng ta về thôi.” "Được được được.” Lâm An Quốc vui vẻ đáp lời.
Ông ấy càng nhìn càng thấy vừa lòng với cô con dâu tương lai Tô Uyên đứng cạnh bên. Bà Trần Thanh Hà cũng cười tít mắt lại nói: “Uyên này, tối nay cháu muốn ăn gì cứ việc nói, bác sẽ làm cho... “Bác ơi, chỉ cần bác nấu thì món nào cháu cũng thích Tô Uyên chủ động khoác tay Trần Thanh Hà, nũng nịu trả lời, làm cho Trần Thanh Hà lại bật cười khúc khích.
Thế nhưng hành động Lâm Bình kêu Lâm An Quốc và mọi người chuẩn bị về nhà, lọt vào trong mắt của Lâm Khải lại trở thành Lâm Bình hèn nhát.
Rõ là cà cuống chết đến đít còn cay.
Ngoài mặt làm bộ không chịu khuất phục, nhưng trên thực tế thì sau khi nghe thấy lai lịch của cậu chủ Tín là rụt cổ lại liền. Nói muốn về nhà chẳng qua là kiếm cho mình một đường lùi mà thôi.
Nhưng lúc này, Lâm Khải lại không muốn Lâm Bình đỗ ô tô ra chỗ khác nữa.
Anh ta biết tính của Lâm Bình. Nếu một lát nữa mà thấy thái độ của cậu chủ Tín hơi ngông nghênh một chút, chắc chắn Lâm Bình sẽ gây gổ với cậu chủ Tín. Thế thì vui rồi đây.
Anh ta gần như có thể tưởng tượng ra được kết cục thê thảm của Lâm Bình. “Ấy, Lâm Bình, cậu ngạo mạn lắm cơ mà? Sao hèn ngay thế? Có giỏi thì đừng dịch xe ra chứ? Xem ra, ở tù vài năm mà không rèn cho lá gan cứng cáp lên được nhỉ, hay là ở trong tù bị người ta bắt nạt khiếp rồi? Tôi nghe đâu trong tù có những chuyện đen tối lắm, cái thân cậu thế này, chậc chậc chậc Lâm Khải đã nhìn thấy xe của cậu chủ Tín, liền đè nén nỗi sợ Lâm Bình trong lòng xuống, tặc lưỡi nói. “Em bế Phi Tuyết, đừng để con bé thấy
Nghe vậy, Lâm Bình khẽ nói với Tô Uyên. “Vâng” Cập nhật nhanh nhất trên ТгцyeлАРP.c*ом
Tô Uyên gật đầu, đoán chừng đã hiểu Lâm Bình sắp làm gì.
Ngay sau đó, cô bể lấy Tô Phi Tuyết, quay sang một bên, để ánh mắt của Tô Phi Tuyết nhìn ra chỗ khác.
Còn Lâm Bình thì bước tới trước Lâm Khải. “Cậu định làm gì?”
Con người của Lâm Khải co rụt lại.
Và chỉ trong giây lát, Lâm Khải đã chợt cảm thấy cổ mình bị bóp nghẹt.
Đau buốt
Nghẹt thở.
Anh ta bị Lâm Bình túm cổ nhấc cả người lên, hai mắt trợn trừng, trán nổi gân xanh, không thể hít thở. “Anh còn dám lải nhải thêm một câu nữa là tôi giết anh, có tin không?”
Khoảnh khắc ấy, giọng nói của Lâm Bình lạnh đến thấu xương, nghe như âm thanh từ cõi âm tỉ địa ngục vọng tới, “Cậu..
Lâm Khải giãy giụa không ngừng.
Thế nhưng, dù anh ta có giãy giụa thể nào cũng không sao thoát ra được, khuôn mặt nghẹn thở thành ra tím tái, “Lâm Bình, cậu làm cái gì thế?”
Đám người Lâm An Châu bị hành động của Lâm Bình làm cho giật bắn cả mình, vội vàng định xông tới giải cứu con trai.
Có điều, sau khi nhìn vào ánh mắt của Lâm Bình, Lâm An Quốc và Vương Minh Hà hãi hùng bất động, không dám bước lên thêm nửa bước.
Còn Tôn Lam lúc này đứng đực ra, hoàn toàn không dám động đậy. “Lâm Khải, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, anh mà còn dám ăn nói hàm hồ, khiêu khích tôi thì cho dù không giết anh, tôi cũng sẽ cho anh tàn phế. Đừng tưởng là tôi chỉ giỡn chơi!”
Lâm Bình lạnh lùng nói.
Dứt lời, anh buông tay.
Lâm Khải rơi xuống ngã ra đất, họ sặc sụa không ngừng, hồng hộc thở dốc.
Anh ta vô cùng khiếp sợ khi nhìn ánh mắt của Lâm
Bình!
Và đúng lúc ấy, tiếng động cơ ô tô gầm lên mỗi lúc một gần. Chớp mắt đã lao vọt đến như tên bắn, rồi đỗ lại sau chiếc BMW. “Cậu chủ Tín, chẳng phải thắng ôn đã phá hỏng điện thoại của chúng ta kia sao?"
Mấy cô cậu thanh niên từ trên xe bước xuống, sau khi thấy Lâm Bình thì tức tối lên tiếng.