Chương 356: Gặp ma
Hai người Lâm An Châu và Vương Minh Hà lập tức sợ "Đỗ Tín, cậu...
Sắc mặt Lâm An Châu lập tức trở nên khó coi.
Đỗ Tín là con của Đỗ Viễn Khang, cho dù là Lâm An Châu trước mặt Đỗ Tín cũng không thể khinh thường. Nếu như bình thường gặp nhau, tuy không nịnh bợ người vai dưới là Đỗ Tín này, nhưng chắc chắn sẽ nói vài lời dễ nghe, cực kỳ thân thiện. Nhưng dù sao Lâm An Châu ở khu Sơn Trà cũng là người giàu có một phương, tài sản mấy trăm tỷ.
So với Đỗ Viễn Khang cũng là ngang hàng. Xem như bề trên của Đỗ Tín. Bây giờ lại thấy Đỗ Tín lấy gậy bóng chày đánh con trai mình, làm sao Lâm An Châu có thể bình tĩnh được.
Chỉ là ngay lúc Lâm An Châu định mở miệng nói thì Đỗ Tín lại cầm gậy đánh bóng lên.
Nhưng lần này, Đỗ Tín lại không đánh Lâm Khải.
Mà vụt ngang sang một bên.
Mục đích của anh ta là nhóm người Bạch Thành. Thấy vậy, Bạch Thành cũng hoảng sợ kinh hãi.
Vừa mới nãy anh ta còn nghi ngờ tại sao Đỗ Tín lại không ra tay với Lâm Bình, ngược lại là đánh Lâm Khải. Cuối cùng thì trong nháy mắt cây gậy đánh bóng trong tay Đỗ Tín lại đánh về chỗ mình? "Cậu Tín, cậu nhầm mục tiêu rồi."
Bạch Thành hét lớn, đồng thời cũng theo bản năng mà nhảy tránh sang một bên.
Nhưng, Bạch Thành lại hành động chậm một giây. Lúc anh ta vừa nhảy thì cây gậy đánh bóng của Đỗ Tín đã vút ngang tới, đập vào bụng anh ta. "A..."
Lúc này Bạch Thành hét một tiếng thảm thiết, ôm bụng ngồi phịch xuống.
Đau khổ, sắc mặt méo mó.
Hung dữ! "Cậu Tín, cậu... Cậu muốn làm gì?"
Đi bên cạnh Đỗ Tín có mấy cô gái ăn mặc sành điệu, thấy cảnh này vội lùi ra xa người đàn ông kia, sắc mặt sợ hãi nhìn Đỗ Tín. "Tôi... Tôi cũng không biết... "Tôi muốn đánh nó, tôi cũng không biết lúc đánh bị như thế nào mà thay đổi hướng vụt gậy"
Đừng nói là ai khác, lúc này người đang sợ hãi nhất chính là Đỗ Tín, giọng nói anh ta run rẩy.
Vì vừa rồi anh ta nhận thấy tay mình hình như không thể khống chế được.
Người anh ta muốn đánh là Lâm Bình,
Cuối cùng thì mỗi lần vụt gậy đánh bóng ra thì anh ta phát hiện thấy tay mình không thể điều khiển được. "A..."
Một giây sau.
Đỗ Tín thảm thiết hét lên.
Cây gậy đánh bóng trong tay anh ta bị chính anh ta giơ lên đập thẳng vào chính đùi mình.
Trong nháy mắt làm Đỗ Tín đau đến nhe răng trợn mắt. Vốn dĩ khi Lâm An Châu thấy Đỗ Tín đánh Lâm Khải thì vô cùng không hài lòng khó chịu.
Nhưng lúc này, tất cả sự khó chịu trên mặt đều biến mất, thay vào đó và vẻ không thể tưởng tượng nổi. Nhìn Đỗ Tín bây giờ như một người phát cơn điên vậy.
Thật buồn cười...
Ngay cả chính bản thân cũng đánh? "Ma... Ma..."
Đỗ Tín thấy tay mình lại giơ cây gậy đánh bóng lên lần nữa.
Nhưng đây không phải là ý định của anh ta.
Lúc này, Đỗ Tín cố gắng lấy lại quyền kiểm soát, lập tức dùng hết sức có thể vứt cây gậy đánh bóng ra thật xa. Không dám cầm cây gậy đánh bóng một lần nữa. Nhưng mà
Ngay khi cây gậy đánh bóng bị vứt ra ngoài. Lại một tiếng hét thê thảm vang lên.
Mọi người quay đầu lại nhìn.
Lần này, lại chính là... Lâm An Châu.
Đỗ Tín vứt cây gậy đánh bóng ra ngoài thì vừa vặn đập vào chân ông ta. "Rõ ràng là tôi không vứt sang phía đó.
Trong lòng Đỗ Tín lại càng kinh hoàng.
Nhưng mà, không có ai có thể giải thích cho anh ta chuyện này là sao. "Đi thôi." Ủng hộ team chúng mình *bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn
Lúc này, bỗng nhiên Lâm Bình nói.
Kéo đám người Lâm An Quốc đang bị kinh hãi trở về thực tại.
Sau đó mọi người lên xe.
Chậm chạp rời khỏi cổng làng. Đi về phía nhà Lâm An Quốc.
Trên xe. “Bình à vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Đến tận lúc này, Lâm An Quốc vẫn thấy hết sức kinh hoàng. "Chắc là Đỗ Tín bị điên"
Lâm Bình nói.
Lâm An Quốc: "
Nhưng Lâm An Quốc không tra hỏi nữa.
Mặc dù Lâm Nhã và Tô Uyên cũng kinh ngạc không Nhưng cả hai người đều biết, chuyện này là do Lâm kém.
Bình giở trò.
Nếu không, Đỗ Tín sao có thể tự đánh người phía anh ta, chứ đừng nói đến chuyện anh ta tự đánh chính mình.
Trở về nhà.
Tất cả mọi người đều rất ăn ý không nhắc tới một chữ chuyện Lâm An Châu và Đỗ Tín trước đó.
Để tránh bị mất vui. "Tô Uyên, đây chính là phòng trước kia của Lâm Bình nhưng bây giờ đã được thu dọn sạch sẽ cho cháu ở."
Trần Thanh Hà đưa Tô Uyên vào một phòng riêng ở tầng hai, để đồ đạc của Tô Uyên xuống, cười nói.
Đối với người con dâu tương lai này, bà càng nhìn càng thấy mừng. "Cảm ơn bác ạ."
Tô Uyên vội cảm ơn.
Đồng thời.
Đi bên cạnh Tô Uyên là Tô Phi Tuyết cũng khéo léo nói: "Cảm ơn bà ạ." "Oa, Phi Tuyết thật ngoan!"
Trần Thanh Hà không kiềm chế được mà vui vẻ bế Tô Phi Tuyết lên. "Nhưng mà, bác à, chúng con chiếm phòng của anh ấy, cũng không biết người nào đó có ai oán hay không?"
Lúc này, Tô Uyên nhìn Lâm Bình với ánh mắt sâu kín. Nhưng, khóe miệng lại cong nên thành nụ cười nhẹ. "Để hai người ở phòng của anh chứ đâu nói anh phải dọn ra ngoài ngủ... Tại sao anh có thể oán giận được!" Thấy ánh mắt kia của Tô Uyên, Lâm Bình bĩu môi, nhẹ nói.