Chương 357: Chưa từng yêu
Lâm Bình vừa dứt lời thì hai mắt Tô Uyên trợn to hơn mấy lần.
Chẳng lẽ là muốn sắp xếp cho mình và Lâm Bình chung một phòng? "Uyên, cháu đừng nghe nó nói bừa, bây giờ nó chỉ được ngủ ở ghế sô pha."
Trần Thanh Hà trợn mắt lườm Lâm Bình một cái, vội vàng nói.
Dù Tô Uyên và Lâm Bình đã có một đứa con gái nhưng dù sao thì hai người vẫn chưa kết hôn.
Hơn nữa thì đây là lần đầu tiên Tô Uyên về nhà cùng Lâm Bình.
Theo đúng tình cảm lý lẽ.
Bọn họ cũng không thể tự tiện sắp xếp cho Tô Uyên và Lâm Bình ngủ chung một phòng. "Anh đáng thương vậy sao?" Trên mặt Lâm Bình là vẻ buồn bã. "Coi chừng ngay cả ghế sô pha anh cũng không có mà ngủ."
Tô Uyên hơi đắc ý nhìn Lâm Bình nói. "Sau này, nếu con dám ăn hiếp Uyên thì cẩn thận mẹ xử lý con."
Trần Thanh Hà nói.
Lâm Bình bĩu môi.
Không nói thêm gì nữa.
Trong lòng xuất hiện cảm giác hài lòng mà từ trước chưa từng có.
Người nhà!
Sau bữa cơm tối.
Lâm Nhã và Tô Phi Tuyết cùng nhau xem ti vi. Còn Lâm Bình đưa Tô Uyên ra khỏi nhà.
Đi dạo bộ quanh nhà. Giúp Tô Uyên mở mang chút kiến thức về cảnh đêm xung quanh. Hai người sóng vai đi trên đường. "Lâm Bình, tôi nhận ra rằng những ngôi sao ở quê nhìn có vẻ sáng hơn trong thành phố, càng nhìn càng thấy đẹp...
Tô Uyên ngẩng đầu lên nhìn khoảng trời bao la như phát hiện ra bí mật gì vậy.
Từ nhỏ, cô sống ở trong thành phố, hầu như không tới quê, vậy nên tất cả đều cảm thấy rất mới lạ. “Đúng vậy, nhưng cho dù là ở đâu, em nhìn xem nó vẫn kém xa em rất nhiều."
Lâm Bình ngẩng đầu nhìn những ngôi sao trên trời, lại quay sang nhìn Tô Uyên bên cạnh cười nói,
Bất ngờ nghe được "lời tỏ tình" của Lâm Bình, mặt Tô
Uyên bỗng đỏ ửng lên. "Trước kia anh cũng dùng những lời này lừa gạt nhưng nữ sinh viên khác à?"
Tô Uyên bĩu môi nhìn Lâm Bình hỏi. "Đâu có."
Lâm Bình lắc đầu. "Tôi không tin, trước kia anh không phải là tiêu điểm của trường à, vừa mới vào đại học, tuổi còn trẻ mà sự nghiệp đã thành công, chắc chắn có rất nhiều sinh viên nữ theo đuổi anh, anh thành thật khai mau, trước kia có từng yêu chưa?"
Tô Uyên lại tra hỏi. "Anh thừa nhận là mình rất xuất sắc, cũng có sinh viên nữ theo đuổi anh nhưng nào có ai nói là có người theo đuổi thì phải yêu đâu."
Lâm Bình cười nói. "Không biết ngại."
Nghe thấy Lâm Bình tự khen mình xuất sắc, Tô Uyên không kìm được mà lén nhìn Lâm Bình một cái. "Lời anh nói là thật, trước đây em cũng là nữ thần bao người hâm mộ trong trường, chắc chắn cũng có rất nhiều cậu ấm nhà giàu theo đuổi, vậy trước kia em cũng từng yêu sao?"
Lâm Bình hỏi ngược lại. "Từng yêu"
Bỗng nhiên Tô Uyên cười, nhẹ nhàng nói. "Em nói là em từng yêu?"
Lâm Bình nhíu mày hỏi lại.
Anh không biết chuyện này, theo anh biết cho tới bây giờ Tô Uyên chưa từng yêu ai cả. "Không chỉ là yêu thôi mà còn có mấy người chồng cũ
Tô Uyên nói tiếp.
Bỗng nhiên, đầu Lâm Bình đầy vạch đen.
Anh biết Tô Uyên có ý gì. "Em coi mấy nhân vật trong phim ngôn tình là chồng mình đúng không?"
Lâm Bình không vui vẻ nói. "Làm sao anh biết?"
Tô Uyên kinh ngạc nói. "Tôi còn tưởng rằng anh là cán bộ kỳ cựu, chẳng biết gì về những sở thích người trẻ tuổi...
Tô Uyên hơi bất ngờ, cô không nghĩ ra Lâm Bình lại biết mấy cái trò này rõ thế.
Trước kia, Lâm Bình được biểu hiện ra từ nhiều khía cạnh, nhưng thực tế thì rất khác biệt với giới trẻ bây giờ.
Lâm Bình: "...
Thời gian năm năm nay, đúng thật là anh không hòa nhập, cũng không quá quan tâm tới tư tưởng giới trẻ, nhưng đây không có nghĩa là anh không biết cái gì hết. Nhớ* đọc truyện trên Tamlinh247.vn để ủng hộ team nha !!!
Lâm Bình không muốn tiếp tục nói cái chủ đề này.
Tiếp tục đưa Tô Uyên đi dọc theo con đường mòn nhỏ, thong thả đi loanh quanh.
Sau đó,
Hai người đi song song, thỉnh thoảng tay hai người vẫn vô tình va nhẹ vào nhau.
Trong lòng Lâm Bình khẽ run một cái. "Uyên, anh có thể nắm tay em không?"
Bỗng nhiên Lâm Bình hỏi. “Có đôi khi tôi thấy anh rất thông minh nhưng có lúc tôi lại cảm thấy anh rất vụng về."
Tô Uyên không vui nói.
Lâm Bình: "... "Sao lại thế?"
Lâm Bình hỏi.
Anh muốn nắm tay Tô Uyên thì có liên quan gì đến thông minh hay không? "Được rồi, bây giờ tôi tin anh, chắc chắn anh chưa từng yêu ai."
Bỗng nhiên Tô Uyên cười nói.
Sau khi nói xong.
Tô Uyên quay lại nhìn Lâm Bình, trên mặt mang vẻ thẹn thùng: "Trời lạnh thế này, tại sao tôi không đút tay vào túi để ủ mà còn buông bên ngoài, anh còn chưa hiểu sao?"
Chỉ trong chớp mắt.
Lâm Bình đã hiểu ẩn ý. "Anh hiểu rồi!"
Lâm Bình lập tức trả lời.
Sau đó.
Cầm đôi tay mảnh mai của Tô Uyên.
Từ bàn tay truyền tới một cảm giác lành lạnh. Trong lòng Lâm Bình cảm thấy đau xót. "Tay anh thật ẩm"
Đúng lúc này Tô Uyên nói.
Sau khi đi được một đoạn nữa.
Tô Uyên nghiêng đầu nhìn Lâm Bình hỏi: "Lâm Bình, tôi muốn hỏi anh một chuyện, anh có thể trả lời thật lòng không?"
Lâm Bình nghiêm túc gật đầu nói: "Tuyệt đối không giấu giếm một chữ"
Giảng co trong lòng một chút
Tô Uyên khẽ mấp máy môi đỏ mọng hỏi: "Tôi muốn biết, anh đối xử kiên nhẫn với tôi, đối đãi tốt với tôi như vậy là vì anh thật lòng yêu tôi sao? Hay vì... Vì chuyện ngoài ý muốn của năm năm trước, muốn bồi thường cho tôi? Hay là vì... Vì tôi sinh một đứa con gái, vì trách nhiệm sao?”