Chương 359: Chó sủa, sao phải để ý?
Tất nhiên, đối với sự trở lại của Lâm Bình, hầu hết những người không thân quen đều giữ thái độ xem trò vui. Hoặc là, việc không liên quan tới mình nhắm mắt làm ngo!
Điều mà mọi người quan tâm hơn cả là những người giàu có quý tộc mà Lâm An Châu mời đến từ Sơn Trà. Đây là lần đầu tiên đại hội gia tộc nhà họ Lâm có một nhân vật có địa vị không tầm thường đến.
Thậm chí có một số người nghe nói đó là là chủ tịch công ty hoặc là tổng giám đốc điều hành tập đoàn thường xuyên xuất hiện trên các trang tin tức truyền hình và các diễn đàn kinh tế.
Nhiều thành viên gia đình họ Lâm chưa bao giờ nhìn thấy thế giới rộng lớn này nên đang rất mong chờ nó.
Thậm chí còn khát khao được nói chuyện vài câu với nhân vật nổi tiếng hoặc là chụp ảnh chung để đăng lên Facebook.
Để mà khoe khoang với bạn bè và đồng nghiệp.
Vợ chồng Lâm An Châu và Vương Minh Hà đã rời nhà từ sáng sớm đến buổi tiệc gia tộc để giúp đỡ. Mà những con cháu như Lâm Bình, Tô Uyên và Lâm Nhã tới lúc gần tổ chức nghi lễ mới bắt đầu tới nhà thờ chính của nhà họ Lâm.
Đại hội gia tộc được tổ chức tại sảnh nhà thờ của họ Lâm.
Khi Lâm Bình và những người khác đến nơi, họ đã nhìn thấy sảnh chính của nhà thờ đầy bàn ghế, trên sân khấu có một đội múa lân biểu diễn.
Rất nhiều người đứng xung quanh xem, vỗ tay tán thưởng. Sau khi nhìn thấy màn múa lân, con gái Tô Phi Tuyết được Lâm Bình bế, lập tức trở nên vui sướng. "Cha ơi, con muốn đi xem múa lân."
Con gái Tô Phi Tuyết hào hứng nói, đôi mắt to sáng long lanh nhìn chằm chằm vào màn múa lân trên bục cao, nhìn không chớp mắt: "Được rồi, cha sẽ đưa con đi xem Lâm Bình mỉm cười nói.
Đang định bế con gái đi tới đẳng kia. “Đợi một chút.”
Lúc này đột nhiên một giọng nói vang lên. Sau khi nghe được giọng nói đó, ánh mắt Lâm Bình lập tức trở nên lạnh lẽo." “Lâm Bình, cậu có biết hôm nay là ngày gì không?”
Một nhóm người bước tới, trong số đó, người dẫn đầu là Lâm Khải mặc một bộ đồ Moncler sang trọng.
Bên cạnh anh ta là Tôn Lam đang khoác vai anh ta, phía sau là bốn năm cậu ấm nhà họ Lâm đều là con cháu dòng dõi bên nhánh của Lâm An Châu.
Chỉ có điều lúc Lâm Khải bước tới, rõ ràng chân phải có vẻ khập khiễng.
Ảnh mắt Lâm Bình lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó liền thu hồi ánh mắt.
Anh bế Tô Phi Tuyết cùng với Tô Uyên và Lâm Nhã tiếp tục đi về phía sân khấu múa lân.
Nhìn thấy Lâm Bình ngó lơ mình, vẻ mặt Lâm Khải nhất thời có chút không tốt.
Nhất là sau khi nhìn thấy ánh mắt có phần không hài lòng của Tôn Lam ở bên cạnh, sắc mặt của Lâm Khải càng thêm xấu.
Buổi tối hôm qua, Tôn Lam có xảy ra cãi vã với anh, cho rằng bình thường ở trước mặt cô ta anh cứ ra vẻ ta đây, như thể cả thế giới đều xoay quanh anh vậy, mọi người đều nghe theo anh và cho anh mặt mũi.
Kết quả là lần đầu tiên cô theo Lâm Khải về quê, Lâm Khải tìm người khác gây rắc rối, thế nhưng lại khiến chính bản thân mình bẽ mặt.
Đây cũng chưa phải là mấu chốt.
Lâm Khải còn làm liên lụy cô ta, hoàn toàn mất mặt.
Đặc biệt là nghĩ đến vóc dáng, ngoại hình hay khí chất chính bản thân mình đều thua kém Tô Uyên, tỉnh khí Tôn Lam lại càng trở nên thất thường.
Chỉ còn thiếu chút nữa đêm qua cô ta đã trở về Sơn
Trà.
Cuối cùng, với những lời ngọt ngào và những lời đảm bảo lặp đi lặp lại của Lâm Khải, hôm nay nhất định sẽ khiến Lâm Bình mất mặt không tìm được chỗ đứng.
Vất vả lắm mới dỗ được Tôn Lam.
Thế là,
Sáng sớm hôm nay, Lâm Khải tìm mấy người trẻ bình thường hay nịnh bợ mình, cùng một giuộc với mình.
Kế hoạch là tìm rắc rối cho Lâm Bình trước khi tiệc bắt đầu. Tamlinh247.vn trang web cập nhật nhanh n*hất
Hôm nay khác với ngày hôm qua, có rất nhiều người ở đây, Lâm Khải tin rằng Lâm Bình chắc chắn sẽ không dám như ngày hôm qua. "Lâm Bình, để tôi nói cho cậu biết, hôm nay là tiệc của nhà họ Lâm, theo quy định chỉ có người họ Lâm chúng tôi mới được tham gia vào buổi tiệc." Lâm Khải vẫy tay, đám người trẻ tuổi phía sau hiểu ý liền nhanh chóng bước tới ngăn Lâm Bình và Tô Uyên lại. "Lâm Khải, anh định làm gì? Ai không phải là người nhà họ Lâm?" Lâm Nhã nhìn Lâm Khải và nói với giọng lạnh lùng.
Từ nhỏ đến giờ, nếu ai là người cô ta ghét nhất, Lâm Khải chắc chắn là người đầu tiên, Lâm Nhã chưa bao giờ ghét một người đến vậy. “Yên tâm, người tôi nói không phải cô.” Lâm Khải hừ lạnh. Ánh mắt anh ta không rơi trên người Lâm Bình
Mà nhìn Tô Uyên. "Lâm Bình và cô Uyên đây còn chưa kết hôn. Vì họ chưa kết hôn, nên cô gái này không thể được coi là người nhà họ Lâm chúng tôi, tôi e là cô ấy không thể vào buổi tiệc của chúng tôi được.
Lâm Khải nói bằng giọng chế nhạo. “Còn người bên cạnh anh thì sao?”
Lâm Nhã suýt nữa bật cười trước lời nhận xét của Lâm Khải, tiêu chuẩn kép rõ ràng như vậy? “Lam thì khác, cô ấy đã đính hôn với Khải nhà chúng ta, đã được coi là người nhà họ Lâm chúng ta rồi.
Không biết từ khi nào, Vương Minh Hà đột nhiên xuất hiện, nhẹ giọng nói.
Lâm Nhã còn định nói tiếp.
Lâm Bình vẫy tay ngăn Lâm Nhã lại. “Chó sủa, cần gì phải để ý?”
Lâm Bình nhẹ nói.
Bỏ đi.
Cất bước nhanh chóng rời đi. “Lâm Bình, cậu nói cái gì?” “Trong mắt cậu có còn bề trên nữa không?”
Khi Vương Minh Hà nghe thấy từ “sủa”, tóc bà ta lập tức dựng lên.
Khi nghe đến đây, Lâm Bình thoảng dừng lại. "Bà coi tôi là cháu trai, tôi đương nhiên coi trọng bà như là bề trên, nhưng bà có tư cách gì mà xứng với chữ bề trên?”
Lâm Bình hừ lạnh.