“Cậu...
Vương Minh Hà tức giận.
Tự mình phát hiện ra rằng bản thân không nói lại Lâm
Bình. Giống như việc xảy ra ngày hôm qua, Vương Minh Hà thực sự có chút sợ hãi con người Lâm Bình.
Một lời không hợp liền ra tay.
Vương Minh Hà lại đưa mắt nhìn Tô Uyên. "Cô gái, có phải cô họ Tô không? Tôi nói cho cô biết, cô đừng bị Lâm Bình dùng lời nói hoa mỹ lừa." "Đừng nhìn vẻ ngoài của cậu ta xán lạn. Thực tế, nhân phẩm của cậu ta rất đồi bại. Năm năm trước, cậu ta vì tội danh cưỡng hiếp mà ngồi tù mấy năm “Còn không tôn trọng người lớn tuổi, không có lòng hiếu thảo, thậm chí không vừa ý còn ra tay với anh họ của mình. Cậu ta không khác gì những kẻ man rợ. Cô phải cẩn thận với những người như vậy." “Nhân lúc còn chưa kết hôn, cô tốt nhất là nên chia tay với cậu ta để sau này không chịu tổn thương. “Tôi thấy cô không giống một con gái của một nhà bình thường, một người từng ngồi tù như anh ta, tôi khuyên cô vẫn nên chú ý an toàn của người thân và tài sản của mình, nói không chừng, mấy ngày nữa giết người cướp của không phải không có khả năng... Vương Minh Hà nhìn Tô Uyên, tận tình khuyên bảo cô.
Ngay khi Vương Minh Hà còn muốn tiếp tục nói. Cuối cùng Tô Uyên cũng lên tiếng. "Bà đã nói xong chưa?" "Lâm Bình nói một chút cũng không sai, bà làm gì có tư cách với hai từ “bề trên?”
Lúc này Tô Uyên cực kỳ tức giận, cô cũng đến cạn lời với Vương Minh Hà.
Một lúc lâu sau.
Vương Minh Hà tức giận đến mức run người nói: "Vậy sau này cô chịu thiệt, khóc cũng không có chỗ nào để khóc"
Nhưng,
Tô Uyên lại không có phản ứng gì với Vương Minh Hà. Lâm Bình chìa tay giữ tay cô, kéo cô đi về phía sân khẩu múa lân.
Mấy tên con cháu nhà họ Lâm do Lâm Khải đưa đến vì để lấy lòng Lâm Khải, mong rằng sẽ được Lâm Khải hỗ trợ họ nhiều hơn trong tương lai nên chặn Lâm Bình.
Nhưng,
Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Bình, một số người cảm thấy sợ hãi ngay lập tức.
Theo vô thức mà tránh đường. “Vừa rồi em nói như vậy, có được không?" Tô Uyên nhìn Lâm Bình, thấp giọng nói.
Vương Minh Hà mặc dù không giống bề trên, nhưng dù sao cũng là bề trên của hai anh em Lâm Bình. Cũng là chị em họ của Lâm An Quốc.
Tô Uyên không muốn vì chuyện này mà để lại ấn tượng xấu cho cha mẹ chồng tương lai. “Không sao đâu.” Khi cha mẹ biết chuyện, không những không trách cô mà còn có thể mừng thầm. Lâm Bình bật cười ngay lập tức trước sự lo lắng của
Tô Uyên.
Lâm An Quốc và Trần Thanh Hà cả đời bị Lâm An Châu và Vương Minh Hà chèn ép. Hiếm có cơ hội để trả lại.
Nếu để họ nghe thấy chuyện này, chắc chắn họ sẽ không trách cứ vì cô đã nói những điều vô lễ với bề trên.
Dù sao, sự tôn trọng phải tới từ hai bên. "Vậy chuyện chúng ta vẫn chưa kết hôn..." Tô Uyên hỏi lại.
Trên mặt hiện vẻ lo lắng. "Không phải người nhà họ Lâm không được tham gia, đó là lời nói dối không cần bàn cãi rồi.” Lâm Bình lắc đầu, nếu là như vậy thì đảm bạn cô cậu ẩm nhà giàu do Lâm Khải và Lâm An Châu mời đến từ Sơn
Trà hôm nay thì sao? “Hơn nữa, chúng ta chưa kết hôn thì không phải là người một nhà sao?”
Lâm Bình cười. "Không kết hôn, đương nhiên không phải rồi." Cập nhật nhanh nhất trê*n Tamlinh247.vn
Tô Uyên nhìn Lâm Bình một cái, “Vậy thì... Chúng ta kết hôn đi...
Lâm Bình nói tiếp.
Nghe vậy.
Một sự xấu hổ thoáng qua trên mặt Tô Uyên, nhưng ngay sau đó cô nói: “Anh như này được tính là đang cầu hôn sao?” “Nếu em đồng ý thì sẽ được tính thôi.”
Lâm Bình sững sờ rồi mỉm cười. “Em không muốn chấp nhận một lời cầu hôn tùy ý như vậy”
Tô Uyên lại liếc Lâm Bình một cái.
Kể từ khi mở lòng mình vào tối hôm qua, sau nụ hôn sâu đó, chút xa lạ và ngờ nghệch cuối cùng giữa Lâm Bình và Tô Uyên cũng biến mất.
Hiện tại hai người ở chung với nhau rất tự nhiên. “Ý em là, nếu anh cầu hôn một cách lãng mạn, em sẽ đồng ý phải không?”
Lâm Bình đột nhiên nghiêm túc nói. "Không đúng, em phải kiểm tra lại anh.”
Tô Uyên lè lưỡi, lúc này cô không còn mạnh mẽ như khi gặp Vương Minh Hà trước đó, cũng không giống nữ chủ tịch lạnh lùng và kiêu ngạo khi điều hành công ty trước đây.
Giống hệt một cô bé đang trong thời kỳ mặn nồng mà làm nũng với bạn trai.
Đôi mắt Tô Phi Tuyết từ đầu tới cuối luôn nhìn chăm chằm vào hướng múa lân, toàn bộ tâm trí đều bị thu hút bởi màn biểu diễn tuyệt vời ở bên đó.
Nhưng, những lời Lâm Bình và Tô Uyên tán tỉnh nhau hoàn toàn lọt vào tại Lâm Nhã
Sắc mặt Lâm Nhã có chút mất tự nhiên. Đồng thời, có một chút mất mát. "Anh dẫn con gái đi xem múa lân, em đi xem có việc gì có thể giúp. Lâm Nhã tìm cớ rời đi trước.
Lâm Bình nhìn bóng lưng Lâm Nhã, trong lòng thầm thở dài.
Nhã à, anh hy vọng em có thể tìm thấy hạnh phúc của riêng mình!