Chương 363: Lời nói giết người
Làm Bình tát Đỗ Tín vài cái liên tục.
Cứ mỗi cái tát vang lên là một lời xin lỗi phát ra! Tất cả mọi người đều bị choáng váng. “Tôi còn cần xin lỗi anh không?” Lát sau, Lâm Bình dừng tay, nhìn hai má đã sưng vù lên không khác gì một con heo của Đỗ Tín, hờ hững nói. "Không. Không... Đỗ Tín hoảng hốt nhìn Lâm Bình, trong đôi mắt lướt qua vẻ sợ hãi. “Anh vừa nói cái gì? Tôi nghe không rõ!” Lâm Bình hỏi lại, trong mắt anh hiện rõ sự lạnh lùng.
Đỗ Tín sợ hãi đến nỗi phát run, vội vàng dùng hết sức lực của bản thân cố gắng nói rõ ràng: “Không ... Không cần
Lâm Bình gật đầu. Anh liếc qua Bạch Thành đang đứng gần đó.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt của anh, cả người anh ta cũng run lên cầm cập như đang bị thú dữ nhìn chằm chằm
Bạch Thành nói nhanh: “Không cần
Anh ta nhanh chóng thành thật kể lại những việc đã xảy ra. Không chỉ có như vậy, anh ta còn đem luôn cả chuyện Lâm Khải khuyến khích bọn họ che giấu sự thật rồi tìm Lâm Minh Đức tổ cao để ông trừng phạt Lâm Bình đều nói hết ra ngoài.
Nghe xong, sắc mặt của Lâm Khải thay đổi hoàn toàn, ngay cả khuôn mặt đám người Lâm An Châu và Vương Minh Hà đều trở nên khó coi.
Họ tất nhiên biết rõ lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thế mà bây giờ lại bị một trong những người có mặt tại hiện trường lật tẩy, cho dù là Lâm An Châu sở hữu khối tài sản trị giá lên đến hàng trăm tỷ thì khuôn mặt cũng không khỏi đỏ bừng.
Nghe vậy, Lâm Minh Đức trừng mắt nhìn Lâm Bình, trách móc anh đã biết rõ mọi chuyện còn cố ý sử dụng phương pháp bạo lực như thế?
Nhưng mà ông cũng không có nói thẳng chuyện này ra mà chỉ đưa ánh mắt lướt qua Lâm An Châu rồi dừng lại trên người Lâm Khải. “Lâm Khải, chuyện này là thật sao?” Lâm Minh Đức hỏi. Thấy mọi chuyện đều bị phơi bày, Lâm Khải biết lúc này giữ bí mật cũng không có tác dụng. Hơn nữa, anh ta e ngại Lâm Bình đang nhìn chăm chú nên phải gật đầu thừa nhận.
Đúng lúc này, Lâm An Châu lại lên tiếng: “Bác cả, đây chắc chắn là thủ đoạn của Lâm Bình. Bọn Đỗ Tín chính là bị nó uy hiếp mới phải phối hợp với nó không thể không thừa nhận mà thôi. Mong bác hãy xem xét kĩ lưỡng tránh bị thằng nhóc đó lừa”
Rốt cuộc thì ở Sơn Trà, Lâm An Châu dù sao cũng là người có máu mặt. Ông ta sở hữu công ty trị giá đến hàng trăm tỷ nên vẫn có khả năng kiềm chế cảm xúc một cách nhanh chóng.
Chuyện lần này bọn họ dù chết cũng không thể nhận.
Cho dù Lâm Minh Đức đã xác định rõ sự thật hay việc này đúng là do bọn họ bịa đặt thì cũng không thể nhận. Nếu không, bọn họ ở trong dòng họ làm sao có thể ngước mặt nhìn người khác.
Lâm An Châu khá là coi trọng thể diện của bản thân.
Tuy ông ta cũng có thể được coi là một trong những người thành công nhất trong dòng họ Lâm, thế mà từ xưa đến nay Lâm An Quốc vẫn luôn xem thường ông ta, luôn nói ông ta có vấn đề về phẩm chất. Chính vì lí do này nên ông ta mới luôn muốn giảm đạp Lâm An Quốc dưới chân mình.
Nếu không, một người sở hữu tài sản hàng trăm tỷ như Lâm An Châu làm sao có thể luôn để ý đến một kẻ nhỏ bé như Lâm An Quốc?
Nghe cha mình thản nhiên chối bỏ, lòng dạ Lâm Khải không đủ sâu vốn đã muốn tức tối thừa nhận, anh ta vừa mới mở miệng đã lập tức ngậm chặt lại.
Lâm Khải bỗng nhiên đổi ý, thay đổi lời định nói: “Ông lớn, cha con nói rất đúng. Tất cả đều là do Lâm Bình dùng vũ lực uy hiếp khiến cho cậu Tín và cậu Thành sợ hãi không dám nói ra sự thật. Ông lớn nhất định phải làm chủ trừng phạt thật nặng tên côn đồ Lâm Bình này." “Thân thể cậu Tín và cậu Thành quý giả biết bao nhiêu, thế mà bây giờ lại bị Lâm Bình làm tổn thương. Nếu ông không phạt nặng cậu ta, đến lúc đó không chỉ mỗi Lâm Bình mà ngay cả chúng ta cũng phải đón nhận lửa giận của ông Đỗ Viên Khang, cha cậu chủ Tín. Chuyện của Lâm Bình sẽ không chỉ liên lụy đến mỗi mình cậu ta mà còn dính líu đến những người khác trong dòng họ Làm nữa Nhớ đọc truyện trên Tamlinh247.vn để *ủng hộ team nha !!!
Dừng một chút, Lâm Khải hình như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó lại vội vàng nói tiếp: “Thậm chí, con chính là có đủ lý do hoài nghi Lâm Bình chính là nham hiểm cố ý làm như thế.” “Con đoán, bây giờ Lâm Bình thấy nhà chúng ta trải qua tốt đẹp nên trong lòng mang oán hận, cố ý khiến chúng ta làm mất lòng nhà họ Đỗ, về sau không thể an bình. “Đồng thời, con cũng suy nghĩ có lẽ vì Lâm Bình biết bản thân mình chỉ là đứa trẻ được nhận nuôi nên từ trước đến nay hoàn toàn không có thật sự coi mình là người trong dòng họ Lâm “Trước đó, việc Lâm Bình không tôn trọng cha mẹ con thôi xem như bỏ qua đi, thế mà bây giờ cậu ta lại chứng nào tật nấy vẫn không đặt ông trong lòng. Phải biết rằng ông không chỉ là ông lớn của chúng con còn là người đứng đầu của dòng họ Lâm này. “Hành động vừa rồi của Lâm Bình chính là vô cùng xem thường quy tắc của nhà chúng ta. Nếu không, cậu ta vốn chỉ là con cháu của dòng họ Lâm, làm sao lại dám ngang nhiên sử dụng vũ lực như thế ngay trước mặt ông được?” “Quá là... Coi trời bằng vung, không coi ai ra gì!” Lâm
Khải phẫn nộ nói. Anh ta vừa nói xong. Ngay lập tức, bầu không khí trong phòng đột ngột thay đổi.
Lời nói này của Lâm Khải... Quá mức nặng nề.
Hơn nữa, nếu đúng theo lời Lâm Khải nói, Lâm Bình có sử dụng vũ lực đối với anh ta thì hành động vừa rồi của anh không thể nghi ngờ chính là biểu hiện có quỷ trong lòng.
Điều này chẳng phải là càng muốn chứng minh lời nói của Lâm Khải là hoàn toàn chính xác?