Chương 366: Tôi đến thăm hỏi cậu Bình
Lâm Minh Đức vốn đang nói chuyện, sau khi nghe được tiếng thông báo, giọng nói đột nhiên ngưng lại.
Chu Kiệt?
Thân là người Hải Châu, dĩ nhiên ông ta biết Chu Kiệt là ai.
Là người phụ trách an ninh trật tự ở Hải Châu.
Lâm Minh Đức vội nhìn về phía Lâm An Châu: “Cháu mời cục trưởng Kiệt đến sao?”
Những người khác cũng nhìn về phía Lâm An Châu. “Ông Châu, quan hệ của ông cũng rộng thật đấy, tôi còn tưởng ông mời mấy người bạn tốt từ Sơn Trà của chúng ta thôi chứ
Trần Lâm Vũ cười nói.
Những người khác cũng đều nghĩ như thế. Có điều.
Đám người Trần Lâm Vũ lại không có phản ứng lớn cho lắm.
Dẫu sao thì, quan chức cao cấp mà bọn họ đã từng gặp ở Sơn Trà cũng không ít.
Đặc biệt là tổng giám đốc Võ của truyền thông Vạn Hoa, ở Sơn Trà, hay có rất nhiều người có địa vị thân phận còn cao hơn Chu Kiệt nhiều, ông ta đều quen biết. Đừng nói đến Chu Kiệt là người phụ trách trật tự an ninh ở Hải Châu nhỏ thế này.
Phản ứng của ông ta càng ít hơn.
Nhưng những người nhà họ Lâm này, phản ứng lại cực kỳ lớn. Dẫu sao thì, bọn họ đều là người địa phương sinh ra ở
Hải Châu.
Người có thân phận địa vị như Chu Kiệt, đối với bọn họ mà nói, cũng là nhân vật lớn như sét đánh ngang tai. Vốn chỉ nghe đến tên của Chu Kiệt, chứ trước giờ chưa từng gặp người Chu Kiệt này.
Bây giờ, lại đến lúc nhà họ Lâm bọn họ tổ chức hội?
Điều này, quả thực là vinh hạnh trước nay chưa từng
Có mặt mũi.
Ánh mắt không ít người nhìn Lâm An Châu, đều tràn ngập sự ngưỡng mộ. Chỉ là, sắc mặt Lâm An Châu lại có phần xấu hổ.
Chu Kiệt, ông ta không có biết.
Nhưng mà, nghĩ tới nghĩ lui, Chu Kiệt đến, có lẽ là bởi vì ông ta chăng?
Nếu không thì cả nhà họ Lâm, còn có ai có tư cách khiến Chu Kiệt đến tận cửa thăm hỏi vào đầu năm mới chứ? “Tôi ra ngoài đón tiếp một chút.
Lâm An Châu liền đứng lên nói. Nét cười tràn đầy trên mặt.
Bản thân cũng không biết Chu Kiệt, Chu Kiệt lại đến đây thăm hỏi, mặt mũi này, so với việc ông ta mời những quan chức Sơn Trà đến, còn nể mặt hơn nhiều. "An Châu, bác đi đón cùng với cháu." Lâm Minh Đức cũng đứng lên, nói.
Dù cho là ai đến, ông ta là người làm chủ, cũng phải đi đón, thể hiện sự tôn trọng.
Hai người Lâm Minh Đức và Lâm An Châu, nhanh chóng bước về phía cổng nhà thờ họ.
Lúc này, đã trông thấy một người đàn ông trung niên có hơi phát tướng, mang theo một người trẻ tuổi, đang bước vào phía trong nhà thờ họ.
Đám người Chu Kiệt, dĩ nhiên là có khí chất không bình thường trên người.
Hai người Lâm Minh Đức và Lâm An Châu lập tức nhận ra Chu Kiệt. "Cục trưởng Kiệt?”
Lâm Minh Đức thử hỏi một câu. "Chào mọi người, tôi là Chu Kiệt.”
Sau khi Chu Kiệt nhìn thấy hai người, thái độ rất tốt giơ tay ra.
Đặc biệt là đối với Lâm Minh Đức.
Theo ông ta thấy, tuổi lớn như thế, chắc chắn là bậc ông cha nhà họ Lâm, dĩ nhiên phải rất tôn trọng rồi. "Ngài Kiệt tới, mà không báo trước gì cả, không đón tiếp được từ xa, mong ông bỏ qua.
Lâm Minh Đức lập tức cười nói.
Lâm An Châu ở một bên, thì lại có phần xấu hổ.
Nếu như Chu Kiệt đến thăm hỏi ông ta, theo lý mà nói, chắc chắn là phải nhận ra ông ta mới đúng.
Nên chào hỏi ông ta đầu tiên mới đúng.
Làm sao, nhìn dáng vẻ này, dường như là không biết mình? “Ngài Kiệt, chào ông, tôi là
Lâm An Châu cười cũng giơ tay ra, trong lòng nghĩ, hay là Chu Kiệt chỉ nghe thấy mình ở nhà, đến thăm hỏi trước, chứ không nhận ra bản thân mình.
Chỉ là.
Chu Kiệt thật sự giơ tay ra bắt tay Lâm An Châu.
Nhưng mà, “Xin hỏi, cậu Bình đang ở đâu?”
Chu Kiệt lại hỏi.
Hử?
Hai người Lâm An Châu và Lâm Minh Đức đều ngẩn người. N*hớ đọc truyện trên Tamlinh247.vn để ủng hộ team nha !!!
Chu Kiệt không đến tìm Lâm An Châu.
Mà là đến tìm Lâm Bình?
Sau khi Lâm An Châu ngây người một lúc, lập tức nói: “Ngài Kiệt, không phải là Lâm Bình đã gây chuyện gì, nên đến bắt chứ?”
Dù rằng, đã giải thích là năm năm trước Lâm Bình không cưỡng hiếp Đường Thanh Tâm.
Chuyện đó, là do Đường Thanh Tâm bịa ra.
Nhưng mà, liên quan đến chuyện Lâm Bình phạm phải, đi ngồi tù, đã ăn sâu vào não của Lâm An Châu, nên vô ý thức nói ra.
Lâm Minh Đức cũng ngày người.
Chu Kiệt vô duyên vô cớ đến cửa, chẳng lẽ "Nói đùa, sao tôi dám bắt cậu Bình được, tôi đến thăm hỏi cậu Bình, đồng thời đến xin lỗi với ngài Bình, làm phiền nói cho tôi một chút, bây giờ cậu Bình đang ở đâu?” Chu Kiệt vội giải thích.
Có cho ông ta mười lá gan ông ta cũng không dám đi bắt Lâm Bình. Đối với chuyện con trai mình Chu Thiên vô lễ với Lâm
Bình, Chu Kiệt cũng lo sốt vó một phen.
Có điều.
Khi Chu Kiệt hỏi xong, Lâm Minh Đức và Lâm An Châu còn chưa kịp phản ứng lại, lúc định trả lời. Chu Kiệt đột nhiên lại thấy một bóng người trong nhà thờ họ.
Bọn họ lập tức bỏ qua Lâm Minh Đức và Lâm An Châu, vội vàng bước nhanh sang một hướng khác, bóng người đó ôm một đứa bé gái. “Cậu Bình.
Chu Kiệt rảo bước đến trước mặt Lâm Bình, cung kính “Sao ông lại đến đây?” Lâm Bình lạnh lùng nói.
Lâm Bình đoán hôm nay sẽ có người đến, nhưng không nghĩ đến Chu Kiệt đến. Hoặc là nói, anh không ngờ đến, người đến đầu tiên là
Chu Kiệt. “Cái này... cậu Bình, tôi đến chúc tết cậu
Trên mặt Chu Kiệt hiện lên vẻ xấu hổ. Ông ta thật sự là không mời mà tới. "Lúc trước thắng oắt con nhà tôi vô lễ với cậu Bình nên tôi cũng đến để xin lỗi cậu Bình... Chu Kiệt vội nói rõ mục đích đến.
Cùng lúc đó, vẫy tay, kéo Chu Thiên vẫn theo sau lưng ông ta ra, cười xin lỗi.