Chương 367: Thái độ cung kính “Anh Bình, chuyện lần trước ở cửa hàng.
Chu Thiên bị Chu Kiệt kéo ra, lúc này xin lỗi Lâm Bình.
Chỉ là, Chu Thiên vẫn chưa nói xong, Lâm Bình liền xua tay: “Chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa. Dù Lâm Bình không thích Chu Thiên này, nhưng cũng không đến mức chán ghét.
Dẫu sao thì, Chu Thiên theo đuổi Lâm Nhã, cũng không dùng thủ đoạn hèn hạ, hay là lấy thân phận ép người, mạnh bạo quấn lấy Lâm Nhã.
Không đụng đến giới hạn của Lâm Bình anh, anh cũng lười tính toán. “Đúng đúng đúng.
Chu Kiệt thấy thế, lập tức nói.
Cũng đúng, đến lúc này nhìn ra Lâm Bình không có ý hoặc là nói không so đo tính toán với Chu Thiên, Chu Kiệt mới thật sự thở phào một hơi.
Thái độ khiêm tốn và lấy lòng của Chu Kiệt trước mặt
Lâm Bình hiện rõ trong ánh mắt của Lâm Minh Đức và
Lâm An Châu. khiến hai người hoàn toàn kinh ngạc đến phát ngốc. Bao gồm những người khác lúc trước nghe thông báo Chu Kiệt đến mà xúm lại gần người nhà họ Lâm, sau khi thấy cảnh này, cũng cực kỳ kinh ngạc.
Đặc biệt là Lâm Khải, mắt trợn trừng miệng há hốc, vẻ mặt khó có thể tin được. Lâm Bình... sao anh ta có thể khiến Chu Khải tôn trọng như thế ?
Hoàn toàn không có lý nào. “Xem ra, dù bây giờ thằng Bình có giao tập đoàn Bắc Thanh cho con bé Nhã, thì nó vẫn có sức ảnh hưởng ở Hải Châu.
Sau nửa ngày Lâm Minh Đức mới phản ứng lại, cười nói. Ông ta bởi vì mâu thuẫn giữa hai nhà Lâm An Châu và
Lâm An Quốc, cho nên cũng có phần thiên vị Lâm Bình.
Ngoại trừ điều đó ra, bản thân ông ta cũng thích thẳng nhóc Lâm Bình này, cũng là bởi vì ông ta biết, dựa vào thiên phú mà Lâm Bình bộc lộ ra từ bé, chắc chắn sẽ trở thành người cực kỳ xuất sắc.
Tương lai chắc chắn sẽ làm nên việc lớn. Thành tựu đạt được chưa chắc đã thấp hơn Lâm An
Châu bây giờ.
Thậm chí, nếu Lâm Bình đến tuổi xấp xỉ với Lâm An Châu, thành tựu vượt xa Lâm An Châu cũng không phải là không thể.
Dẫu sao thì, bây giờ Lâm Bình cũng đã lấy được tập đoàn Bắc Thanh từ trong tay Đường Thanh Tâm, chỉ là Lâm Bình không nắm tập đoàn Bắc Thanh trong tay, mà giao cho Lâm Nhã mà thôi.
Ngược lại cũng chứng thực một phần sự quyết đoán của Lâm Bình.
Nếu không, dù tập đoàn Bắc Thanh trải qua một chuỗi biến động như bây giờ, giá trị thị trường đã rớt hạng vài lần, nhưng cũng là công ty trị giá hàng trăm tỷ, hơn nữa, hợp tác với tập đoàn Việt Huy, tương lai chắc chắn sẽ vùng dậy lần nữa. Nếu như đổi thành Lâm An Châu, tuyệt đối không có sự quyết đoán này, sẽ đưa cổ phần trong tay cho người khác.
Mà lúc này Chu Kiệt sau khi đến thăm hỏi Lâm Bình, rất thức thời đi tìm Lâm An Quốc và Trần Thanh Hà, chúc tết hai người.
Lâm An Quốc còn bình tĩnh một chút, trên mặt Trần Thanh Hà thì tràn đầy ý cười.
Cảm thấy rất có mặt mũi.
Nhìn thấy cảnh này.
Sắc mặt Lâm An Châu có chút khó coi. “Dù có một Chu Kiệt đến nữa thì làm sao? Sao có thể so được với những người cầm đầu mà tôi mời từ Sơn Trà đến”
Lâm An Châu thầm hừ lạnh một tiếng.
Sau đó.
Lâm Bình chủ động chính thức giới thiệu Lâm Minh Đức với Chu Kiệt: “Đây là ông nội lớn của tôi, cũng là chủ gia đình nhà họ Lâm.”
Từ trước đến giờ Lâm Bình vẫn mang lòng tôn trọng với Lâm Minh Đức, huống hồ, lúc trước Lâm Minh Đức đã quan tâm đến mặt mũi cả nhà họ, dĩ nhiên Lâm Bình cũng có thể nhìn ra.
Đương nhiên, cũng cần phải để Lâm Minh Đức nở mày nở mặt mới đúng.
Quả nhiên.
Sau khi nhìn thấy Lâm Bình còn có thể trịnh trọng giới thiệu mình với Chu Kiệt, dù Lâm Minh Đức không nói rõ, nhưng đối với thái độ này của Lâm Bình, lại cực kỳ hài lòng.
Cũng chưa chắc là ông ta thích sự phù phiếm này. Nhưng có thể từ trong đó, nhìn ra được thái độ của
Lâm Bình.
Khiến Lâm Minh Đức cảm thấy rất vui mừng. “Bình, cục trưởng Kiệt là khách quý nhà chúng ta, cháu phải tiếp đãi cẩn thận, ông đi sắp xếp chuyện cúng tổ một chút.” Tamlinh247.vn trang web cập nhật nh*anh nhất
Sau khi bắt tay với Chu Kiệt lần nữa, Lâm Minh Đức dặn dò Lâm Bình tiếp đãi Chu Kiệt một lúc. Dẫu sao thì, Chu Kiệt cũng đến vì Lâm Bình.
Nhưng mà.
Sau khi Lâm Minh Đức nói lời này xong, Chu Kiệt lại vội vàng nói: “Ông Đức, tôi tự đi là được rồi, không cần cậu Bình tiếp đãi đầu”
Sao ông ta lại có tư cách này chứ.
Đừng nói là ông ta, dù có là cấp trên của cấp trên ông ta, thậm chí cấp trên nữa, cũng chưa chắc đã có tư cách để Lâm Bình “tiếp đãi cẩn thận”.
Có thể được chỉ huy khu vực biên giới phía Bắc, chiến thần Việt Nam Lâm Thanh Sơn “tiếp đón”, đã là vinh hạnh cực kỳ lớn rồi. “Ông nội, tùy ông ta đi Lâm Bình cũng bình tĩnh nói.
Chu Kiệt thực sự không có tư cách này. "Ay..."
Lâm Minh Đức có phần ngây người.
Theo ông ta thấy, dựa vào thân phận của Chu Kiệt, có thể đến thăm hỏi Lâm Bình, đã là rất nể mặt rồi, dĩ nhiên là muốn dùng quy củ cao nhất để tiếp đãi Chu Kiệt. Hơn nữa, vốn là phải để ông ta tự mình đón tiếp, chỉ có điều Chu Kiệt đến thăm hỏi Lâm Bình, đúng lúc ông cũng phải làm chủ chuyện cúng tổ, ông ta mới dặn dò Lâm Bình đón tiếp.
Lại không ngờ đến, Chu Kiệt lại hạ thấp mình thế khi đối mặt với Lâm Bình.
Mà Lâm Bình, cũng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Giống như... không quá để ý đến Chu Kiệt ?
Có điều, nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng Chu Kiệt và Lâm Bình đều đã nói như thế rồi, dĩ nhiên Lâm Minh Đức cũng không cứng rắn bắt Lâm Bình đón tiếp Chu Kiệt nữa.
Sau đó bảo Lâm An Quốc đi tiếp đãi Chu Kiệt một lúc. Lâm An Quốc là cha của Lâm Bình, cũng đã đủ mặt mũi rồi.
Lần này, Lâm Bình cũng không nói gì nữa.
Để cha mình và người phụ trách trật tự an ninh Hải Châu này quen biết một chút cũng tốt.
Chỉ là.
Sau khi Lâm An Quốc vừa đưa Chu Kiệt ngồi xuống. Người phụ trách tiếp đón ở cửa nhà thờ họ, giọng nói lại vang lên lần nữa. “Chủ tịch tập đoàn Trần Phương ở Hải Châu, ông chủ Trần Chính Quốc, đưa cháu gái Trần Thu đến..