Chỉ là.
Ngay vào lúc Lâm An Châu khuyu hai chân đang định quỳ xuống.
Lâm An Châu đột nhiên lại cảm thấy có một luồng sức mạnh nâng hai chân mình lên, cho dù ông ta có dùng sức thế nào cũng không thể quỳ xuống
Thấy thế.
Lâm Bình thở dài một hơi.
Nói cho cùng Lâm An Châu cũng là bậc cha chú của anh.
Cho dù Lâm An Châu trước đây không có ý thức của người bề trên, từ đầu đến cuối cũng chưa từng xem anh là cháu trai mình.
Nhưng làm sao Lâm Bình có thể để cho Lâm An Châu quỳ xuống trước mặt mình.
Khi đám người Lâm Minh Đức, Lâm An Quốc nhìn thấy vậy đều định mở miệng bảo Lâm Bình nói mấycâu, là bỏ qua cho Lâm Khải đi.
Vuốt mặt phải nề mũi, chung quy thì mọi người vẫn đều cùng họ Lâm.
Thế nhưng.
Bọn họ còn chưa kịp mở miệng.
Lâm Bình đã chủ động nói: "Trí Huy, thà anh ta ra "Vâng, Thanh Sơn."
Hà Trí Huy lập tức gật đầu đáp lại.
Sau đó, ánh mắt cậu ta âm u liếc mắt nhìn Lâm Khải một cái.
Rồi thả Lâm Khải xuống dưới.
Sắc mặt Lâm Khải lúc này gần như đã chuyển sang màu đỏ tía.
Không ngừng ho khan.
Đồng thời thờ gấp.
Giờ khắc này.
Anh ta mới cảm thấy sợ hãi.
Hối hận rồi.
Lúc nãy kích động quá rồi.
Thực sự đây là lần đầu tiên anh ta cảm nhận đượcthể nào cảm giác chết chóc.
Lâm Khải nhìn Lâm Bình, trong ánh mắt không có cảm kích, chỉ có nỗi sợ hãi. "Lâm Bình, cảm ơn, cảm ơn cháu..."
Lâm An Châu ôm lấy Lâm Khải, lập tức cảm ơn Lâm Bình lia lia.
Giờ khắc này, đột nhiên ông ta hiểu ra.
Thì ra chẳng có cái mặt mũi cóc khi gì, tương lai chó chết gì, công ty khi khô gì thể so sánh với con trai ông ta.
Còn Lâm Minh Đức thì nhìn Lâm Bình, rất hài lòng gật đầu. không kiêu không ngạo, trong tình trọng nghĩa.
Quả nhiên ông không nhìn lầm người. "Tự giải quyết cho tốt đi."
Sau khi để lại một câu, Lâm Bình không thèm để ý đến bọn họ nữa.
Thay vào đó, anh giơ tay đấm mạnh một đấm vào ngực Hà Trí Huy. "Cái gì mà cấp dưới chứ, bây giờ cậu không còn là cấp dưới của tôi nữa rồi."
Lâm Bình cười ha ha nói.Tiếp tục chủ đề lúc trước đang nói.
Tuy nhiên, Hà Trí Huy lắc đầu: "Không, Thanh Sơn, bất kể ngài ở đâu, chỉ cần tôi còn là lính của ngài một ngày, thì cả đời này tôi sẽ mãi mãi là lính của ngài." "Chỉ là, tôi không thể đi theo bên cạnh ngài như Chu Thanh nữa, nói ra thì tôi rất ghen tị với cô ấy"
Sau đó, Hà Trí Huy lại thở dài nói. "Than thờ cái gì, cậu có trách nhiệm quan trong của bản thân gánh vác, đi, vào trong nói: " Lâm Bình trực tiếp khoác vai Hà Trí Huy đi về hướng đại sảnh.
Không phân biệt thân phận.
Chì nhìn người.
Tất cả những người giàu có cao san từ bên ngoài đến có mặt ở đây cộng lại với nhau, trong lòng Lâm Bình cũng không thể so với một ngón tay của Hà Trí Huy.
Đám người Lâm Bình đi rồi.
Lâm Khải vẫn còn ngồi dưới đất.
Sắc mặt xám ngoét.Sau đó. khuôn mặt đẫm nước mắt.
Sau cùng,
Biến thành gào khóc.
Cuối cùng anh ta cũng nhận ra suy nghĩ lúc trước của Lâm An Châu.
Nếu như anh ta không có thành kiến gì với Lâm Bình, cũng không cứ luôn tìm đủ cách nhắm vào Lâm Bình, muốn giảm Lâm Bình dưới chân anh ta.
Thì, từ nay về sau, anh ta sẽ là người chiến thắng cuộc đời.
Như câu nói một người làm quan, cả họ được nhờ.
Với thân phận của Lâm Bình ngày hôm nay, với tư cách là anh họ của Lâm Bình, lại không giống như hầu hết các thành viên khác trong nhà họ Lâm, anh ta có bản lĩnh, có năng lực, có kiến thức, vốn dĩ điều chờ đón anh ta là sự nghiệp lên như diều gặp gió, thậm chí là một bước lên mây.
Đáng tiếc.
Lúc này hết thảy những thứ đó chẳng còn gì nữa
Đáng tiếc, trên thế giới này, không có cái gọi là hối hân.
Sau đó,
Cuối cùng không có ai đến nữa.
Cuối cùng thì Lâm Minh Đức cũng bước vào phần cuối thời gian nghi lễ cúng tổ tiên thường lệ, dẫn dắt người nhà họ Lâm bắt đầu nghi lễ thờ cúng tổ tiên.
Tổ chức cuộc họp gia tộc nhà họ Lâm.
Mà, cuộc họp gia tộc nhà họ Lâm lần này hẳn sẽ lưu lại dấu ấn đậm nét hơn so với các cuộc họp gia tộc trước đây.
Là trước nay chưa từng có
Sau khi cuộc họp gia tộc chấm dứt.
Người đến chào hỏi Lâm Bình, bao gồm cả nhóm ông trùm Sơn Trà do Lâm An Châu mời đến, đều ào ào rời đi. Cập nhật chư*ơng mới nhất tại Tamlinh247.vn
Chỉ có hai người Tô Thái Trọng và Tô Hùng Cường
Được Lâm An Quốc mời về nhà làm khách. Ngày hôm sau.
Gia đình Lâm Bình trở về nội thành thành phố Hải Châu.
Tô Thái Trong và Tô Hùng Cường trở về Tây Ninh.
Tô Uyên và Tô Phi Tuyết vẫn ở lại như trước.
Sau vài ngày ở Hải Châu, Lâm Bình mới đưa Tôi Uyên và Tô Phi Tuyết trở về Tây Ninh.
Lâm Bình dự định sau khi nghỉ ngơi ở nhà họ Tô vài ngày rồi lại đến đảo Hồng Hải một chuyến
Nhìn xem tình hình của Chu Thanh thế nào rồi.
Gần đây Chu Thanh đang trong giai đoạn bể quan, đến thời điểm quan trọng nhất, cô ấy đã cắt đứt liên lạc với Lâm Bình.
Lâm Bình quyết định đến xem xem.
Nếu Chu Thanh thực sự có cơ hội bước vào Thần Cảnh, thì sẽ dốc hết sức để giúp Chu Thanh bước vào Thần Cảnh.
Tuy nhiên,
Vào đêm trước khi Lâm Bình đến đảo Hồng Hải một chuyện đáng xấu hổ đã xảy ra giữa Lâm Bình và Tô Uyên.
Kể từ sau khi Tô Uyên chấp nhận Lâm Bình.
Lâm Bình và Tô Uyên vẫn chưa từng ngủ chung một giường lần nữa.Bởi vì ở cùng Lâm Bình một thời gian dài, Tô Phi Tuyết không ngừng khóc lóc sòm, con bé nhất định muốn ngủ với Lâm Bình vào ban đêm.
Bởi vậy, kể cả sau khi trở về nhà họ Tôi.
Lâm Bình vẫn luôn sống trong gian phòng do nhà họ Tô chuẩn bị cho anh.
Nhưng, vào đêm hôm trước khi Lâm Bình rời đi.
Tô Uyên tự mình xuống bếp làm cho Lâm Bình mấy món ăn.
Tô Uyên biết rằng tiếp theo đây Lâm Bình còn có rất nhiều việc quan trọng phải làm.
Thân phận của Lâm Bình đã xác định là không thể chỉ ở nhà mãi mãi làm bạn với hai mẹ con cô.
Vì vậy, Tô Uyên muốn trổ tài nấu nướng trước khi Lâm Bình rời đi.
Đêm hôm đó, sau khi ăn xong bữa tối.
Tô Phi Tuyết kéo Lâm Bình đi kể chuyện cổ tích cho cô bé nghe, đợi đến khi Tô Phi Tuyết rốt cục cũng ngủ thiếp đi trong giọng kể chuyện của Lâm Bình, thì thời gian đã rất muộn.
Lâm Bình đang định tạm biệt đi về.
Nhưng mà.Tô Uyên lại chủ động mở miệng. "Ngày mai anh phải đi rồi, tối nay anh ở lại đây đi" Tô Uyên nói.