Một cảm giác mềm mại thơm mát truyền đến khiến Lâm Bình có một cảm giác trước nay chưa từng có.
Hoàn toàn đốt cháy lên ngọn lửa trong tim anh. "Anh... anh làm gì đấy?"
Tô Uyên bị hành động đột ngột của Lâm Bình làm cho tỉnh táo hoàn toàn, đồng thời cũng hết sức kinh ngạc, cô vô thức đẩy Lâm Bình ra, có chút mơ hồ nói.
Chi là sức của Tô Uyên sao có thể so được với Lâm Bình.
Không những không đẩy được Lâm Bình ra, mà còn mang đến cảm giác đã nghiện lại còn ngại.
Việc này không dập tắt được ngọn lửa đang hừng hực trong lòng Lâm Bình.
Ngược lại khiến cho nó càng cháy càng to hơn.
Lâm Bình ôm chặt lấy Tô Uyên, giống như muốn hoàn toàn hòa tan Tô Uyên với mình.
Trong bầu không khí này, hai tay Tô Uyên đẩy LâmBình ra đang dần mất đi sức lực.
Suy nghĩ bốc đồng trước khi đi ngủ cũng ào ào kéo đến,
Ngược lại cô cũng ôm lấy Lâm Bình.
Thấy Tô Uyên không chống cự nữa mà lại hùa theo bản thân.
Trong lòng Lâm Bình không kiêng nể gì nữa.
Giống như quên hết tất cả. Rơi vào một loại trạng thái quên mình.
Trong mắt cả hai chỉ có đối phương. Chỉ là.
Có một điểm đã bị hai người bỏ qua.
Một điểm vô cùng quan trọng.
Trong phòng ngủ không chỉ có hai người bọn họ, mà còn có một Tô Phi Tuyết bị hai người xem nhẹ vì không biết cô bé đã ngủ quên ở đầu bên kia từ lúc nào.
Ngay vào lúc nhiệt độ giữa hai người tăng vọt.
Động tác của hai người làm Tô Phi Tuyết tỉnh giấc. "Oa oa..."
Tô Phi Tuyết đang ngủ sau khi bị động tĩnh làmthức giác thì mơ mơ màng màng khóc lên.
Nghe thấy tiếng khóc, Lâm Bình và Tô Uyên đều thoắt cái sửng sốt
Giống như bị dội cho một gáo nước lạnh. "Bỏ em ra... Đi xuống đi..."
Tô Uyên nhanh chóng nói.
Đẩy Lâm Bình ra.
Lúc này không cần Tô Uyên phải nhắc, Lâm Bình cũng chủ động nhanh chóng tách khỏi Tô Uyên.
Lâm Bình thở dài.
Chỉ còn một bước cuối cùng.
Đồng thời.
Lâm Bình đưa tay vỗ lên đầu mình, trong lòng thầm tự trách bản thân, thế mà mình lại để dục vọng vượt qua lý trí, thật sự là không nên mà "Phi Tuyết, đừng khóc, mẹ đây mẹ đây."
Sau khi tách khỏi Lâm Bình, Tô Uyên vội vàng nói.
Đồng thời cô kéo chăn bông lên trùm kín người.
Sau đó theo chăn bông nhanh chóng chui qua đầu bên kia Tô Phi Tuyết đang ngủ.
Vốn Tô Phi Tuyết cũng chỉ mơ màng tỉnh lại, thấy bên cạnh không có cha mẹ nên khóc lên, sau khi cảmnhận được Tô Uyên đang ở bên cạnh rất nhanh đã ngừng khóc. Cùng với nhịp vỗ nhẹ nhàng của Tô Uyên lên lưng cô bé, không đến mấy giây, Tô Phi Tuyết lại chìm vào giấc ngủ.
Lại là chờ một hồi lâu sau.
Lâm Bình mới nhẹ giọng mở miệng nói: "Phi Tuyết ngủ rồi à?"
Tô Uyên nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Tuy nhiên, thay vì quay lại đầu giường của Lâm Bình, cô lại nằm bên cạnh Tô Phi Tuyết.
Trong phòng chìm vào bóng tối.
Rơi vào yên tĩnh.
Trong không khí dường như tràn ngập sự xấu hổ. "Uyên, anh..."
Một lát sau, Lâm Bình rốt cục mở miệng.
Tuy nhiên, vừa mới thốt ra được mấy chữ, Tô Uyên đã ngắt lời Lâm Bình: "Anh đừng nói, là em tự nguyện."
Chỉ là bọn họ quên mất sự tồn tại của Tô Phi Tuyết.
Không khí lại rơi vào im lặng.
Lại qua một lúc lâu nữa.Tô Uyên lại nói: "Anh... anh đưa quần áo cho em..." "Nhẹ nhàng thôi, đừng đánh thức Phi Tuyết..." "Được." Lâm Bình khẽ gật đầu.
Lúc này mới nhanh chân nhanh tay nhặt quần áo rải rác xung quanh lên đưa cho Tô Uyên. "Anh không được nhìn."
Sau khi nhận lấy quần áo, Tô Uyên lập tức nói. Thế nhưng nhanh chóng nghĩ tới, phòng ngủ tối đen, thật ra cũng không thấy gì cả.
Vì thế
Lại nhanh chóng nói: "Anh cũng mặc quần áo vào đi, mặc nhanh rồi còn ngủ. Với lại đứa gối đầu đây cho em."
Lâm Bình lại gật đầu.
Sau đó.
Cầm lấy đầu gối của Tô Uyên ở bên cạnh đưa cho Tô Uyên.
Chỉ là
Tô Uyên không biết rằng Lâm Bình có thể thấy rõ mọi thứ ngay cả trong bóng tối, mặc dù không rõ ràng như vào ban ngày nhưng anh vẫn có thể nhìn rõ những vật thể có kích thước lớn.Nhưng thật ra thì Lâm Bình cũng không cố ý nhìn Tô Uyên. Trong khi nghe tiếng Tô Uyên mặc quần áo sốt soạt, Lâm Bình cũng mặc quần áo vào, sau đó yên lăng nằm trên giường. Cập nhật n*hanh nhất trên Tamlinh247.vn
Cho đến lúc này vẫn còn cảm giác xấu hổ. "Lâm Bình... Chúng mình... Chúng mình để đến đêm tân hôn nhé, được không?"
Một lát sau, giọng nói của Tô Uyên lại truyền đến. "Được, nghe theo em hết."
Lâm Bình nhe giọng đáp.
Nhưng đêm nay chắc hẳn sẽ là một đêm khó ngủ
Với Lâm Bình mà nói thì đúng vậy.
Với Tô Uyên mà nói cũng đúng.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng tại nhà họ Tô, Lâm Bình lên đường đi đến đảo Hồng Cảnh.
Tới khi Lâm Bình đến núi Côn Long thì đã quá trưa.
Lần này, khi Lâm Bình đến núi Côn Long một lần nữa, Triệu An gây khó dễ với Lâm Bình trước đó, đã không còn ở bên ngoài biệt thự trên núi Côn Long nữa rỗi.
Người phụ trách an ninh đã đổi thành một người trẻ khác của nhà họ Triệu, tên là Triệu Nguyên. Sau khi nhìn thấy Lâm Bình đến, Triệu Nguyên lập tức nhận ra Lâm Bình.
Lâm Bình còn chưa kịp nói gì, Triệu Nguyên đã chủ động nói: "Ngài Bình, mời đi theo tôi."
Anh ta cũng không biết tại sao Lâm Bình lại đến, trước đó anh ta cũng không nhận được bất kỳ thông báo nào.
Nhưng, Triệu Nguyên cũng rất biết điều. Biết Lâm Bình tới đây tất nhiên là vì Triệu Thành Danh.
Vừa khéo, gần đây Triệu Thành Danh vẫn luôn ở trong biệt thự, Triệu Nguyên cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đưa Lâm Bình vào biệt thự, chuẩn bị đi thông báo. "Làm phiền rồi."
Lâm Bình thấy người này rất biết độ, thái độ tự nhiên cũng rất hiền hòa.
Chỉ là.
Sau khi Triệu Nguyên và Lâm Bình vừa tiến vào biệt thự, khi Triệu Nguyên còn chưa kịp đi thông báothì Triệu Thành Danh đã xuất hiện. "Ngài Bình, ngài tới rồi à?"
Trên mặt Triệu Thành Danh nở nụ cười chào đón anh.
Quan hệ giữa Lâm Bình và Triệu Thành Danh đã đến mức họ không cần nói những lời khách sáo nữa, ngay cả khi Triệu Thành Danh là bậc thầy pháp thuật hàng đầu của đảo Hồng Cảnh cũng chưa đến mức mà Lâm Bình cần phải khách sáo với ông ta.
Bởi vậy.
Sau khi chào hỏi ngắn gọn, Lâm Bình trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Gần đây Chu Thanh thế nào rồi?"