Chương 382: Lâm An Tuyền
Sau khi nghe thấy giọng nói này, bước chân của Lâm Bình dừng lại.
Anh vốn không định chào hỏi Đinh Hân Vi và Lâm An Tuyền, không phải là Lâm Bình xa cách mà là vốn dĩ anh và bọn họ không thân thiết.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là Lâm Bình không muốn chọc phải chuyện phiền phức.
Sức hút của hoa khôi trường đại học Hải Nam không thể nào nhỏ được.
Nhưng chính xác là như vậy, nếu Lâm Bình và Lâm An Tuyền có tiếp xúc, hoặc thậm chí là chỉ cần tiến lại gần hơn một chút, sẽ không thể tránh khỏi việc bị anh chàng nào đó theo đuổi Lâm An Tuyền sẽ đến tìm anh gây rắc rối.
Mặc dù Lâm Bình không sợ.
Nhưng cũng không muốn có bất kỳ vướng víu không cần thiết nào đối với những tình huống như thế này. Có điều
Vì đã bị Đinh Hân Vi nhận ra, mà cô ta lại chủ động gọi tên anh trước, điều này có nghĩa là đã mặc nhiên coi anh như một người bạn.
Nếu như còn giả vờ không nghe thấy thì quả là bất lịch sự.
Ngay lập tức, Lâm Bình quay người lại.
Anh vẫy tay về hướng Đinh Hân Vi và Lâm An Tuyền. Lúc này, Hoàng Gia Tuấn đứng bên cạnh Lâm Bình lộ vẻ kinh ngạc.
Lâm Bình lần đầu tiên đến đại học Hải Nam, không ngờ lại quen biết hai người Lâm An Tuyền.
Mặc dù là Đinh Hân Vi gọi Lâm Bình, nhưng nhất thời Hoàng Gia Tuấn không thể biết là ai đã gọi tên Lâm Bình.
Anh chỉ nhìn thấy Lâm Bình quay lại và vẫy tay với Lâm
An Tuyền và Đinh Hân Vi.
Còn Đinh Hân Vi và Lâm An Tuyền cũng đang đi thẳng về hướng này của hai người các anh. Chẳng lẽ...mình còn có cơ hội đến gần nữ thần một chút sao?
Ngay lập tức, sự kinh ngạc trên gương mặt của Hoàng
Gia Tuấn biến thành sự phấn khích. "Lâm Bình, cậu quen biết nữ thần sao?"
Hoàng Gia Tuấn nhanh giọng hỏi. "Nữ thần? Ý của cậu là Lâm An Tuyền à?" Lâm Bình hỏi. "Đúng vậy, tuy rằng có tới mấy hoa khôi được gọi là nữ thần, nhưng hiện tại ở đây cũng chỉ có mình Lâm An Tuyền, vì vậy nữ thần tất nhiên là đang nói cô ấy rồi."
Hoàng Gia Tuấn nhìn Lâm An Tuyền đang tiến gần hơn, nói một cách hào hứng. "Cũng từng có lần gặp mặt, cũng có thể coi như là quen biết..."
Sau khi suy nghĩ, Lâm Bình nói.
Có điều, cũng chỉ là bạn bè bèo nước gặp gỡ mà thôi, hai bên thậm chí còn không có thông tin
Và trong lúc Lâm Bình đang nói. liên lạc của nhau.
Đinh Hân Vi đã kéo Lâm An Tuyền qua. "Lâm Bình, không phải anh đang ở Úc à? Sao anh lại đến Hải Nam vậy?"
Đinh Hân Vi tò mò hỏi. "Tôi đi Úc, chỉ là..." Lâm Bình tìm từ để miêu tả: "Chỉ là đi công tác thôi. Sau khi mọi việc xong xuôi, tất nhiên sẽ trở về, nên bây giờ tôi mới đến Hải Nam..."
Lâm Bình vẫn chưa nói xong.
Đinh Hân Vi đột nhiên giơ một ngón tay đặt lên miệng: "Trước hết đừng nói, để tôi đoán xem, anh...có phải anh đến đây là vì Lâm đại nữ thần của chúng tôi không hả?" "Từ khi gặp Lâm đại nữ thần của chúng tôi anh đã suy nghĩ miên man, khó lòng quên được, sau đó biết nữ thần là hoa khôi của trường Đại học Hải Nam, cho nên mới đến đây?" "Có đúng không? Đúng không hả?”
Đinh Hân Vi vừa có chút mong đợi, vừa có chút hiểu kỳ, nói một cách hào hứng. "Hân Vi, cậu đang nói cái gì thế?"
Sau khi nghe những lời của Đinh Hân Vi, Lâm Bình vẫn chưa có phản ứng lại thì Lâm An Tuyền đã giơ tay gõ vào trán của Đinh Hân Vị trước, nói một cách không có hứng thú.
Con nhóc này lại dám đem cô ra trêu ghẹo!
Khi nhìn thấy cảnh này.
Lâm Bình cười bất lực.
Đinh Hân Vi này thực sự rất tự nhiên.
Tính cách cũng rất hoạt bát.
Vậy mà những cô gái như thế này luôn rất được người khác yêu mến. "Tôi đến Đại học Hải Nam để tìm hiệu trưởng Thiện của các người."
Tính tình của Lâm An Tuyền lạnh lùng, hiển nhiên không phải là người thích pha trò, cô bạn thân Đinh Hân Vi này có thể trêu chọc được chứ đổi lại là người khác, đặc biệt là những người không quen thuộc thì chắc chắn là không được.
Còn Lâm Bình không phải là người thích trêu đùa, càng không hay nói cười tuỳ tiện.
Vì vậy, Lâm Bình chỉ nói ra sự thật. "Tiện thể, đây là Hoàng Gia Tuấn, là đàn em của các cô, nhờ có cậu ấy giúp đỡ dẫn đường, tôi mới có thể tìm được văn phòng hiệu trưởng ở đây"
Sau đó.
Lâm Bình lại giới thiệu.
Anh có thể nhìn ra tâm ý của Hoàng Gia Tuấn, vì đối phương đã giúp đỡ anh nên Lâm Bình cũng tiện thể giới thiệu một chút.
Nghe xong.
Một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt của
Hoàng Gia Tuấn, và ra hiệu một cái với Lâm Bình. Anh bạn, quả là nghĩa khí. "Nữ.." Hoàng Gia Tuấn ngay tức khắc muốn chào hỏi, nên nói theo tiềm thức.
Tuy nhiên, chữ "Thần" trong cụm nữ thần còn chưa kịp tuôn ra, Hoàng Gia Tuấn đã lập tức đổi lời: "Xin chào hai chị, em là Hoàng Gia Tuấn, là sinh viên năm hai chuyên ngành quản lý kinh tế, tài nguyên nhân lực." “Đàn em, chào cậu nhé” Đinh Hân Vi ngay lập tức mỉm cười chào hỏi. Lâm An Tuyền lạnh lùng cũng lộ ra một nụ cười trên mặt: "Chào cậu."
Nhìn thấy nữ thần cười với mình.
Nụ cười trên mặt Hoàng Gia Tuấn càng thêm rạng rỡ. Chỉ cảm thấy hôm nay gặp được Lâm Bình, dẫn anh ấy đến phòng hiệu trưởng quả thật rất đáng.
Dù gì nhìn lại toàn trường có thêm mấy sinh viên nam nhận được nụ cười của nữ thần đâu.
Sau này, vốn liếng để khoe khoang như vậy là đủ để những sinh viên nam khác phải ghen tị rồi.
Mặc kệ Hoàng Gia Tuấn đang hạnh phúc một mình.
Sau khi nghe được ý định của Lâm Bình, Lâm An Tuyền khẽ mở miệng, chủ động nói với Lâm Bình: "Ngài Bình, e là hôm nay anh không gặp được hiệu trưởng Thiện đầu, hôm nay ông ấy không có ở trường" "Nếu anh muốn tìm hiệu trưởng Thiện, phải đợi chắc khoảng mười ngày sau lại tới mới được." “Đúng đó, Lâm Bình, hiệu trưởng của chúng tôi đã đến Đà Nẵng để tham gia trao đổi học thuật. Hôm nay anh tổn một chuyến đi vô ích rồi.” Đinh Hân Vi lè lưỡi. Ủng hộ team chúng mình bằng cách* theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn
So với cách xưng hô lịch sự của Lâm An Tuyền với Lâm Bình là "Ngài Bình" thì Đinh Hân Vi lại trực tiếp gọi anh bằng tên, thân mật hơn nhiều. “Như vậy sao." Lâm Bình không ngờ Đường Thái Thiện lại không có ở trường. "Cảm ơn mọi người nhé.
Sau đó, Lâm Bình cảm ơn một lần nữa. "Anh tìm thầy ấy có chuyện gấp gì sao?"
Cuối cùng, Lâm An Tuyền suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
Đường Thái Thiện và cha của cô ta là bạn thân của nhau. Khi lên học đại học, sở dĩ cô ta chọn Đại học Hải Nam trường đại học chỉ đứng thứ hai ở Hải Nam thay vì chọn ngôi trường tốt nhất có trình độ cao hơn, đó là vì Đường Thái Thiện.
Cô ta là học trò cuối cùng của Đường Thái Thiện.
Học sinh cuối cùng được thừa nhận. "Đúng đó, Lâm Bình, nếu anh có chuyện gấp muốn tìm hiệu trưởng thì có thể nói với An Tuyền. An Tuyền là học sinh của hiệu trưởng, nói không chừng cô ấy có thể giúp được đấy."
Đinh Hân Vi cũng mỉm cười.
Thật ra lúc nãy cô ta cũng định nói nếu Lâm Bình có việc gấp thì có thể tìm Lâm An Tuyền.
Tuy nhiên, mặc dù Đinh Hân Vi muốn giúp đỡ nhưng không muốn chưa thông qua sự đồng ý của Lâm An Tuyền mà lại rước thêm phiền phức cho cô bạn mình nên cô ta đã kìm lại không nói.
Bây giờ thấy Lâm An Tuyền đã tự nói ra, Đinh Hàn Vi vội vàng bổ sung thêm, vì sợ Lâm Bình giữ thể diện, ngại nói mà làm lỡ chuyện gấp. “Cũng không phải vấn đề khẩn cấp lắm." Lâm Bình ngừng một chút: “Tôi tới đây để hỏi thăm hiệu trưởng Thiện, phiên ông ấy giúp tôi nghiên cứu nhận định ba ký tự cổ đại.
Nghe thấy bốn chữ "ký tự cổ đại", trong đôi mắt động lòng người của Lâm An Tuyền lóe lên một tia sáng "Lâm Bình, anh thật sự rất may mắn khi gặp được chúng tôi đấy, à không đúng, anh đúng là may mắn khi gặp được An Tuyền của chúng tôi đây."
Đinh Hân Vi ngay lập tức nói.
Dường như thấy được sự nghi ngờ của Lâm Bình, Đinh Hàn Vi lập tức bổ sung. “Tôi vừa nói, An Tuyền là học sinh ưu tú nhất của hiệu trưởng” Đinh Hàn Vi không ngại làm mất lòng người khác, trực tiếp cho Lâm An Tuyền đánh giá tốt nhất: “An Tuyền có kiến thức sâu rộng về nghiên cứu chữ Việt cổ đại, không cần phải làm phiền đến hiệu trưởng đâu, anh cứ đưa An Tuyền xem thử đi, nói không chừng An Tuyền sẽ nhận ra đó." "Nếu anh không ngại, tôi có thể giúp anh xem thử" Lâm An Tuyền cũng gật đầu và nói.
Cô ta thích đọc sách, nghiên cứu chữ và lịch sử. Cô ta có trình độ rất sâu sắc trong lĩnh vực này. Có lẽ cũng chính vì vậy mà cô ta có tính cách lạnh lùng, không thích tiếp xúc quá nhiều với người khác. Tuy nhiên, nói về các văn tự cổ, sự hứng thú của Lâm
An Tuyền rất dễ dàng bị khơi dậy.