"Vậy thì tôi cảm ơn trước nhé."
Lâm Bình lập tức nói.
Sau đó, anh lấy ra một tờ giấy và đưa cho Lâm An
Tuyền.
Trên tờ giấy là ba ký tự cổ mà anh đã sao chép lại. Lâm An Tuyền nhận lấy nó. Rất nhanh.
Nhìn vào ba chữ trên tờ giấy.
Lông mày Lâm An Tuyền khẽ cau lại. "Đây chắc là chữ khắc trên đồng, có nguồn gốc từ thời nhà Đinh và thịnh hành vào thời nhà Lý. Đây là một loại chữ viết được phát triển trên cơ sở các chữ khắc trên mại rùa hoặc xương thủ. Hầu hết các thư tích lưu truyền được đúc khắc trên chuông hoặc đỉnh đồng, do đó còn được gọi l là Chung Đỉnh Văn" "Nhưng.…...... "Nếu tôi không nhầm, đây hẳn là một loại chữ Chung Đỉnh Văn hiếm gặp hơn, còn được gọi văn tự chữ khắc trên đồ vật hoặc bia mộ, được sử dụng bởi những người tu hành vào thời Âu Lạc." "Cho đến nay, phát hiện có khoảng ba nghìn lẻ năm ký tự Chung Đỉnh Văn, trong đó có một nghìn tám trăm lẻ tư ký tự được biết đến. Mà loại chữ khắc này, đến nay mới chỉ phát hiện được hơn tám trăm ký tự, sau khi được phiên dịch, số chữ có ý nghĩa chỉ vỏn vẹn chưa đầy ba trăm kí tự."
Lâm An Tuyền chậm rãi nói.
Nói xong, lông mày của cô ấy dường như cau lại sâu hơn, nhưng trong đôi mắt đẹp lại lóe lên những sắc thái kỳ lạ.
Nghe xong.
Trái tim Lâm Bình chùng xuống.
Cho đến nay, số từ được dịch có nghĩa chưa tới ba trăm sao? Vậy chẳng phải nói là một khi không may mắn, ba kí tự này có thể không được nhận ra sao? "Vậy cô Tuyền, có thể nhận ra ba chữ này không?"
Một lúc sau, Lâm Bình hỏi. "Nhận ra một trong số ba từ, ký tự đầu tiên, nếu tôi nhớ không lầm, chắc là tương đương với từ 'ngộ trong tỉnh ngộ trong bảng chữ Hán Việt hiện đại của chúng ta." "Ký tự thứ hai, tôi không nhận ra" "Ký tự thứ ba, tôi có chút ấn tượng, nhưng không chắc chắn lắm."
Lâm An Tuyền nói tiếp. "Ký tự thứ ba, có phải là chữ 'đan không?"
Đột nhiên, Lâm Bình hỏi. Lâm An Tuyền có chút ngạc nhiên nhìn Lâm Bình, sau đó nói: "Tôi chỉ có thể nói rằng có sáu mươi đến bảy mươi phần trăm khả năng đó là chữ 'đan, nhưng không dám chắc chắn.
Lâm Bình gật đầu.
Có sáu bảy mươi phần trăm khả năng thì về cơ bản là đúng rồi.
Dù gì.
Ba chữ này vốn dĩ được ghi trên một hộp đựng thuốc. Có khả năng rất lớn là từ 'đan. "Ngài Bình, anh có phiền không nếu tôi cầm ba chữ này đi tra cứu thông tin, nghiên cứu một chút, nếu có thể tìm ra ý nghĩa hai chữ cuối cùng là gì, tôi sẽ nói cho anh biết?"
Lâm An Tuyền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Bình với ánh mắt mong đợi. "Đương nhiên, không thành vấn đề!"
Lâm Bình lập tức gật đầu nói.
Thậm chí có thể nói là được vậy thì quá tốt đi chứ.
Chỉ cần có thể tìm ra ý nghĩa của ba chữ này, bất kể là ai nghiên cứu ra thì đối với anh cũng không có gì khác biệt. "Vậy, cám ơn ngài Bình nhé."
Cuối cùng, Lâm An Tuyền lại nở nụ cười trên môi. Nụ cười chân thật đến từ trái tim.
Một nụ cười khuynh thành.
Vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn hoá ra là có thật trên đời.
Trực tiếp khiến cho Hoàng Gia Tuấn đứng bên cạnh như đang nghe một cuốn sách trời khó hiểu, nhìn đến ngẩn ngơ.
Tuy nhiên, trong mắt Lâm Bình vẫn là một mảng thanh
Vỏn vẹn chỉ có một tia đánh giá cao đối phương.
Thấy vậy.
Trong ánh mắt Lâm An Tuyền lại có một chút kinh ngạc khi nhìn vào mắt Lâm Bình.
Cảm nhận về Lâm Bình trong lòng cô không khỏi tốt hơn một chút.
Sau đó.
Sau khi Lâm An Tuyền trao đổi thông tin liên lạc với Lâm Bình, cô ấy vội vã rời đi.
Nóng lòng muốn nghiên cứu xem hai từ còn lại có ý nghĩa là gì.
Tại nhà họ Lâm ở Hải Nam. "Thưa cha, tiếp theo nhà họ Trần có dự định cùng lấy một mảnh đất với tập đoàn Lâm thị của chúng ta để đi đến một sự hợp tác mới. Giữ nguyên ước tính mỗi nhà sẽ đầu tư hai tỷ nhân dân tệ để cùng nhau xây dựng một công viên trò chơi lớn nhất toàn thế giới dựa trên thần thoại và truyền thuyết cổ đại của Việt Nam chúng ta, có thể cạnh tranh đẳng cấp với Disney. Cha cảm thấy chúng ta có nên tiến hành hợp tác với nhà họ Trần trong dự án lần này không?"
Trên bàn ăn, cha của Lâm An Tuyền là Lâm Hàn Hải nói với Lâm Uy Viễn người đứng đầu nhà họ Lâm. "Trước hết tạm thời đừng vội đồng ý" Lâm Uy Viễn suy nghĩ một chút rồi nói. "Cha có khúc mắc gì với nhà họ Trần sao?" Lâm Hàn Hải hỏi.
Trước đây nhà họ Trần cầu hôn, bất kể là xét trên phương diện nào thì liên hôn với cho nhà họ Trần đều là một sự lựa chọn vô cùng tốt.
Nhưng mặc dù Lâm Uy Viễn không từ chối thẳng nhưng cũng không đồng ý.
Điều này khiến nhiều người trong nhà họ Lâm rất thắc mắc.
Tuy nhiên, Lâm Uy Viễn cũng không hề giải thích nhiều. “Nhà họ Trần.” Lâm Uy Viễn thở dài: “Hiện tại, đúng thực là nhà họ Trần cực kì hưng thịnh như mặt trời ban trưa, địa vị là dòng họ lớn số một ở Hải Nam không thể lay chuyển. Cho dù đem so với dòng họ đẳng cấp đứng đầu Đà Nẵng thì cũng là kẻ tám lạng người nửa cân. Tuy nhiên, cha không thể nhìn rõ được tương lai của nhà họ Trần "Cha, đàn anh Trần Mạng Hữu đến hôm nay vẫn còn khoẻ mạnh. Nói không chừng có thể sống thêm ba mươi năm nữa cũng không thành vấn đề." "Hơn nữa, với thực lực của đàn anh Trần Mạng Hữu, trong kiếp này, biết đâu chừng có thể bước vào thần cảnh trong truyền thuyết" "Nhìn thế nào đi nữa cũng thấy bây giờ nhà họ Trần đang ở thời kỳ hoàng kim, vẫn còn rất nhiều hy vọng về những bước tiến xa hơn trong tương lai." "Thậm chí cũng rất có khả năng giẫm lên mấy dòng họ lớn ở Đà Nẵng và trèo lên đỉnh trở thành dòng họ lớn nhất ở Việt Nam. "Hơn nữa, từ thời đại cổ đại, nhà họ Trần đã là cái nôi của những người tài. Cho dù đàn anh Trần Mạng Hữu không thể nhập thần cảnh, sau mấy chục năm nữa, khi ông ấy toạ hoá (ngồi để chết) thì nhiều đó là đủ để hoàn toàn giữ vững vị trí của nhà họ Trần trong thời đại cổ đại của nhà họ Trần. Cho dù không thể tiến thêm một bước nhưng ít nhất sẽ không có xu hướng suy thoái. Vậy thì sao lại không thấy rõ tương lai chứ?"
Lâm Hàn Hải có chút nghi ngờ. "Con vẫn chưa đạt tới trình độ này, có một số việc con không thể biết được đâu."
Lâm Uy Viễn lắc đầu.
Cũng không giải thích nhiều thêm. "Trần Mạng Hữu...Trần Mạng Hữu... ông ấy muốn sống lâu, nhưng mà có một số con đường chưa hẳn ông ấy đã chọn đúng...
Lâm Uy Viễn lại thở dài.
Mỗi một tôn sư hoá cảnh, tận lực hết cả cuộc đời của mình đều khao khát có thể bước vào thần cảnh.
Nhưng Trần Mạng Hữu, ông ta có thật sự muốn đột phá hoá cảnh tiến vào thần cảnh không?
Hay nói cách khác là, hiện tại ông ta vẫn dừng lại ở trong hoá cảnh, là vì thật sự không thể đột phá lên cao sao?
Hay là vì không muốn đột phá?