Chương 387: Tình yêu phơi bày ra ánh sáng
Một bài đăng có tiêu đề "Hoa hậu giảng đường Lâm An Tuyển hẹn hò cùng một người đàn ông thần bí trong quán cafe, cử chỉ hành động vô cùng thân mật" trên diễn đàn khuôn viên trường Đại học Hải Nam trở nên cực kì hot.
Thời điểm nhìn thấy tiêu đề này, nhiều sinh viên đã khịt mũi khinh bỉ.
Ai mà không biết rằng Lâm An Tuyển không thích tiếp xúc với nam sinh.
Chưa kể nam sinh, ngay cả nữ sinh cũng ít tiếp xúc với cô ta. Khỏi nói đến chuyện hẹn hò.
Sau khi rất nhiều người nhìn thấy bài đăng, họ đã ngay lập tức click vào và chuẩn bị tiến hành phun nước bọt vào người đăng bài.
Nhưng mà.
Mỗi sinh viên có ý định ‘dùng văn chương để lên án tội trạng” khi click vào bài viết đều hoàn toàn bị ngây ngẩn cả người.
Bởi vì, trong bài post trên còn đính kèm bức ảnh chụp rõ nét.
Tuy rằng không chụp chính diện mặt của nam sinh nhưng có thể nhìn rõ Lâm An Tuyền và có thể thấy hai người có vẻ rất thân thiết. "Ôi cái đệch, nữ thần thực sự đang hẹn hò với đàn ông?" “Tôi làm chứng, vừa ban nãy tôi ở trong quán café, đúng là thấy được nữ thần, bọn họ... "Ahhhh, nam sinh đó là ai, tôi muốn chém chết cậu ta." "Ai mà không biết nữ thần Tuyền và cậu Hải là một cặp? Ai mà to gan như vậy, đào góc tường nhà cậu Hải? Tôi cả rằng không đến nửa tiếng nữa, kết cục của thắng oắt này sẽ vô cùng thảm hại..."
Có rất nhiều câu trả lời bên dưới.
Gần như là mang bài đăng này đính lên đầu tiên của diễn đàn khuôn viên trường. So với làm đồ thủ công thì cũng không khác nhau nhiều lắm.
Bên trong Lamborghini, Trần Lạc Hải xem các bài đăng trên diễn đàn trường đến tức giận đập vỡ điện thoại.
Đúng lúc này, cửa xe bật mở, một nam thanh niên đi đến. "Cậu Hải, hỏi rõ ràng rồi. Nam sinh kia là Lâm Bình, không phải người trường chúng ta, nói là từ Hà Nam đến gặp hiệu trưởng Thiện để hỏi về một ít chữ Hán cổ, nhưng hiệu trưởng Thiện lại không ở đó, mà chị dâu lại là học trò của hiệu trưởng Thiện, nên lúc này hai người bọn họ mới qua lại.
Người thanh niên nói. "Được rồi, tôi hiểu rồi."
Trần Lạc Hải nghiến răng nói. “Vậy tôi sẽ dẫn người đi thủ tiêu tên nhóc đó?” Người thanh niên ngập ngừng hỏi. "Không cần, hiện tại chuyện này đang vô cùng hot trên diễn đàn trường, nếu bây giờ thủ tiêu thằng oắt kia, chẳng phải chuyện nó ngồi cùng với Lâm An Tuyền thật sự có gì đó sao? Vậy thì mọi người nghĩ tôi như thế nào? Để cho người khác cho rằng tôi đội cái nón xanh trên đầu à?”
Sắc mặt Trần Lạc Hải âm trầm. "Vậy phải làm sao bây giờ?” Người thanh niên lại hỏi. "Cậu đi bắt người đăng bài đến đây cho tôi rồi con mẹ nó, phế nó đi." "Về phần Lâm Bình kia, tôi sẽ đi giải quyết " Trần Lạc Hải nghiến răng nói. “Cậu Hải yên tâm, tôi sẽ bắt được người đã đăng bài đưa đến cho cậu xử lý thỏa đáng. Người thanh niên lại nói.
Sau đó, anh ta mở cửa xe và đi xuống. Thấy thanh niên kia đi rồi, Trần Lạc Hải mới khởi động Lamborghini, đạp chân ga phóng vọt ra ngoài.
Ở một bên khác.
Hoàng Gia Tuấn nhìn bài đăng trên diễn đàn trường thì khuôn mặt có chút kỳ quái.
Lâm Bình ơi là Lâm Bình, cậu còn nói cậu với nữ thần không có gì, hiện tại bị bọn họ chụp được rồi. Đáng tiếc, tôi không đắc tội nổi với cậu Hải, chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi
Trong lòng Hoàng Gia Tuấn thầm nói.
Trước đó, một trong những người đàn em của Trần Lạc Hải đã đến gặp cậu ta và hỏi về Lâm Bình.
Cậu ta không dám nói dối, nên chỉ có thể ăn ngay nói thật thôi.
Tuy nhiên, cậu ta không nói rằng trước khi Lâm Bình đến trường học đã từng thấy chuyện của Lâm An Tuyền, lúc đó ngày cả khi Trần Lạc Hải phát hiện ra thì cũng không có cách truy cứu trách nhiệm của cậu ta.
Dù sao cậu ta cũng chỉ là cùng với Lâm Bình gặp qua hai mặt mà thôi.
Bên trong quán cà phê.
Lâm Bình nhìn ảnh chụp trên di động mà Đinh Hân Vi đưa qua, vẻ mặt không chút thay đổi.
Mà sau khi nhìn đến Lâm An Tuyền, lông mày anh cau lại, rồi chỉ nói vẻn vẹn hai chữ: "Nhàm chán." Sau đó thì ngừng chú ý đến những bức ảnh. Cô ta đã đăng bài giải thích trên diễn đàn. "An Tuyền, cậu bình tĩnh như vậy sao?" Đinh Hân Vi có chút ngạc nhiên.
Đáng tiếc là khi bài đăng của cô ta bị trôi, hay ngay cả khi ai đó trả lời thì cũng chỉ là tin tưởng vào thái độ của sự việc. "Bằng không thì sao? Chẳng lẽ tớ phải đặc biệt đi giải thích, nói rằng tớ và anh ấy trong sạch sao?"
Lâm An Tuyền thản nhiên nói.
Cô ta căn bản không quan tâm người khác nghĩ gì. Bản thân cô ta biết, cô ta và Lâm Bình lúc đó không có gì cả.
Ngoài ra, Đinh Hân Vi cũng biết. "Được rồi.” Đinh Hân Vi lè lưỡi. "Nhưng mà, nếu Trần Lạc Hải nhìn thấy bài đăng có thể sẽ nổ tung mất."
Sau đó, Đinh Hân Vi lại nói. "Cậu ta nghĩ như thế nào thì cũng chả liên quan gì đến tớ. Nếu cậu ta tin thì cũng sẽ chả dây dưa với tớ nữa, thậm chỉ để gia đình từ bỏ hôn ước, điều đó còn tốt hơn"
Cảnh môi Lâm An Tuyền khẽ nhếch lên, nói.
Tuy nhiên, sau khi nói xong, Lâm An Tuyền nhìn về phía Lâm Bình: "Anh Bình, anh đã có được thông tin mà anh muốn rồi, vậy thì anh nên rời khỏi Hải Nam càng sớm càng tốt đi." Ủng hộ team chúng *mình bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn
Mặc dù cô ta không quan tâm.
Nhưng rất có thể Trần Lạc Hải sẽ dẫn theo phiền toái đến tìm Lâm Bình.
Mặc dù cô ta không biết sự tự tin của Lâm Bình đến từ đầu, nhưng hiển nhiên, Lâm An Tuyền vẫn không tin rằng Lâm Bình có thể đấu lại với Trần Lạc Hải.
Phóng tầm mắt rộng ra, ngoài trừ trong số thế hệ trẻ, thì những người không sợ Trần Lạc Hải, cũng chính là già trẻ lớn bé của Đà Nẵng, Kim An này.
Tuy nhiên, đừng nói đến những nơi như Đà Nẵng và Kim An, ngoài nhà của các cô, không có một gia đình lớn nào trong nước như nhà họ Lâm, trên danh nghĩa là một dòng họ lớn giàu có.
Mà hiển nhiên, Lâm Bình cùng không phải nhà các cô. "Bây giờ mà đi, chỉ sợ đã muộn rồi."
Lâm Bình thản nhiên nói.
Chẳng để ý chút nào.
Hå?
Nghe vậy.
Hai người Lâm An Tuyền và Đinh Hân Vi nhất thời sửng sốt.
Sau đó.
Họ hiểu được ý tử trong lời nói của Lâm Bình.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo có mặt Trầm Lạc Hải đã bước vào quán cà phê và đi thẳng đến chỗ ghế của bọn họ Lâm An Tuyền khẽ cau mày.
Đinh Hân Vi thì có chút lo lắng, cô ta vẫn có ấn tượng tốt với Lâm Bình, nho nhã lễ độ, trong mắt nhìn cô ta và Lâm An Tuyền cũng không có chút ham muốn gì.
Nó khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Cô cũng không muốn Lâm Bình gặp chuyện không may.
Tuy nhiên, điều làm cho Đinh Hân Vi cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Trần Lạc Hải đi vào trên mặt cũng không có nhiều ác ý.
Ngược lại còn mang theo ý cười. "Trần Lạc Hải, anh tới làm gì?"
Lâm An Tuyền đứng dậy, nhìn Trần Lạc Hải và nói. "Đừng lo lắng, tôi không tới đây gây phiền toái cho anh ta đâu."
Trần Lạc Hải cười nói. "An Tuyền, tôi biết giữa hai người chắc hẳn không có chuyện gì, nên tôi mới đến đây để yêu cầu hai người làm rõ chuyện này, dù sao thì hiện tại cũng ầm ĩ lớn như thế, đối với danh tiếng của em cũng không tốt, đúng không?"
Dứt lời.
Trần Lạc Hải lại nhìn về phía Lâm Bình: "Lâm Bình, anh nói xem có đúng không? An Tuyền đã giúp anh, anh cũng không muốn thấy An Tuyền bị vu oan đúng không?" "Chỉ bằng việc anh là họ Lâm, An Tuyền cũng họ Lâm, vậy anh cũng có thể nói là anh của cô ấy, thấy sao hả?" Trần Lạc Hải đưa ra đề ngh với nụ cười trên môi.
Trong anh ta giống như vì danh tiếng của Lâm An
Tuyền mà suy nghĩ.
Nhưng, nhìn vào đôi mắt của Lâm Bình nó lại lộ ra ý tứ cảnh báo.