Chương 391: Lâm Thanh Sơn thăm hỏi nhà họ Trần
Lâm Hàn Hải bước vội vàng chạy tới khoảng sân nơi cha mình – Lâm Uy Viễn đang ở. “Ba, Lâm Thanh Sơn đến Hải Nam rồi."
Sau khi thấy Lâm Uy Viễn, Lâm Hàn Hải lập tức trầm giọng nói. "Lâm Thanh Sơn đến Hải Nam? Lẽ nào...
Cả người Lâm Uy Viễn đều chấn động. “Chắc là không sai đâu.” Lâm Hàn Hải gật gật đầu: “Vừa nãy An Tuyền gọi điện thoại tới, nói là nó với Lâm
Thanh Sơn ở cạnh nhau, cậu ta thỉnh giáo nó mấy chữ cổ văn, nhưng Trần Lạc Hải lại vì thế mà đi gây chuyện với Lâm Thanh Sơn, trực tiếp bị Lâm Thanh Sơn cho một chiêu phế rồi. Sau đó, Lâm Thanh Sơn đưa Trần Lạc Hải rời đi, có lẽ là đến nhà họ Trần “Nhà họ Trần... Trong mắt Lâm Uy Viễn xẹt qua một tia sáng: “E là Lâm Thanh Sơn muốn mượn chuyện này làm cớ để tới tính số rồi." “Tại sao Lâm Thanh Sơn không chịu bỏ qua cho nhà họ Trần? Chỉ bởi vì Trần Lạc Hải đặc tội cậu ta thôi sao? Với thân phận của Lâm Thanh Sơn, cùng lắm là dạy dỗ Trần Lạc Hải một trận là xong rồi, có thể nào cũng không đến mức vì chuyện này mà phải làm căng lên với nhà họ
Trần chứ?”
Lâm Hàn Hải nghi hoặc hỏi. “Đó là vì Trần Mạng Hữu đã đưa ra một lựa chọn sai làm.
Lâm Uy Viễn thở dài một hơi.
Vì ông ta đã đoán trước được có lẽ sẽ có một ngày như thế này nên mới không đồng ý lời cầu hôn của nhà họ Trần.
Nhà họ Trần.
Rất nhanh, chuyện Trần Lạc Hải bị Lâm Bình đánh cho hộc máu, sau đó bị xách lên như một con vịt nhỏ mà rời khỏi trường học đã truyền tới nhà họ Trần, khiến trên dưới trong nhà phẫn nộ không thôi.
Là ai gan to bằng trời lại dám ra tay với người thừa kế nhà họ Trần bọn họ vậy?
Còn không chưa đợi nhà họ Trần có phản ứng gì, Lâm
Bình đã xách Trần Lạc Hải tới rồi. “Anh là ai?”
Bảo vệ bên ngoài nhà họ Trần thấy Lâm Bình xách một người đàn ông mặt đầy máu, thê thảm vào cùng thì liền cản anh lại, trầm giọng hỏi. “Đây... đây là cậu cả?”
Một bảo vệ khác tinh mắt hơn đã nhận ra người đàn ông trong tay Lâm Bình kia rất nhanh. “Cái gì? Cậu cả?"
Mấy bảo vệ lập tức biến sắc.
Sau đó, bọn họ liền chạy tới vây quanh Lâm Bình. “Làm phiền các anh vào thông báo một tiếng, Lâm Thanh Sơn đến thăm hỏi Trần Mạng Hữu
Lâm Bình thản nhiên nói. “Cái gì mà Lâm Thanh Sơn?” “Tên của ông cụ Trần là thứ anh có thể gọi thẳng ra sao?” “Mau bỏ cậu cả xuống...
Mấy bảo vệ tức giận nhìn Lâm Bình, nếu không phải e ngại vì Trần Lạc Hải bị Lâm Bình xách trên tay thì bọn họ đã xông lên rồi.
Lâm Bình lắc lắc đầu, không phí lời với mấy bảo vệ đó nữa, lập tức đi về phía cửa lớn nhà họ Trần. “Mẹ nó anh không nghe rõ à?”
Một trong số các bảo vệ thấy vậy liền giận dữ quát lên, đồng thời, một tay đập lên vai Lâm Bình. Có thể nhìn ra được, bảo vệ này là một người luyện võ, có chút võ công trên mình.
Nhưng ngay khi anh ta ra tay thì cả anh ta và mấy bảo vệ xung quanh đều đồng loạt bay ngược ra ngoài.
Lâm Bình tiếp tục cất bước.
Cùn lúc đó, một giọng nói truyền vào trong nhà họ Trần: “Lâm Thanh Sơn đến thăm hỏi Trần Mạng Hữu.
Giọng nói như tiếng sấm ầm ầm, thoáng chốc đã làm kinh động những bậc bề trên của nhà họ Trần như Trần Đình Vũ. “Lâm Thanh Sơn?”
Trần Đình Vũ lập tức đứng dậy.
Vừa mới tiễn Ngụy lão đi, Lâm Thanh Sơn lại tới rồi ư?
Mà lúc này, quản gia nhà họ Trần vội vàng xông vào, nói: “Chủ nhân, không hay rồi, một người tự xưng là Lâm Thanh Sơn xách cậu cả tới. “Cái gì?”
Trần Đình Vũ thoáng chốc đã nhíu mày.
Ông ta vừa biết được tin Trần Lạc Hải bị một người thanh niên đánh ở trường học, đang định sai sử thuộc hạ kêu cha của Trần Lạc Hải đi xử lý chuyện này. Kết quả, giờ Lâm Thanh Sơn xách Trần Lạc Hải tìm tới cửa?
Người đánh Trần Lạc Hải là Lâm Thanh Sơn ư?
Ngay lập tức, Trần Đình Vũ càng cau mày chặt hơn. Người tới không có ý tốt rồi.
Sau đó, Trần Đình Vũ liền đi về phía cửa lớn. “Kêu những người khác đừng có tới góp phần náo nhiệt”
Đồng thời, Trần Đình Vũ dặn dò xuống dưới. “Vâng! Quản gia lập tức đáp lời.
Khi Trần Đình Vũ đi tới sân trước, Lâm Bình đã xách Trần Lạc Hải đi vào nhà họ Trần rồi. Mà xung quanh Lâm Bình đã sớm có không ít người tụ tập.
Nhưng, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. “Lâm soái, cậu thế này là có ý gì?” Khi Trần Đình Vũ nhìn thấy Trần Lạc Hải bị Lâm Bình xách trên tay, đôi lông mày nhíu lại thật chặt. “Nếu nhà họ Trần ông đã không có cách dạy con thì tôi đành cố gắng ra tay thay các ông quản giáo thôi. Lâm Bình thản nhiên nói. Cập nhật chương mới n*hất tại TгцуeлАРР.coм
Đồng thời, trực tiếp ném thắng Trần Lạc Hải trong tay mình sang.
Thấy vậy, Trần Đình Vũ lại càng cau mày, đưa tay ra đón lấy, đón được Trần Lạc Hải.
Nhưng sau khi đón được anh ta rồi thì sắc mặt Trần
Đình huy lập tức thay đổi liên tục. “Lâm soái, cậu có thân phận cỡ nào? Cho dù là Lạc Doãn mạo phạm cậu thì cũng không đến nỗi ra tay tàn nhẫn thế chứ?”
Trong giọng nói của Trần Đình Vũ ẩn chứa sự ohaanx nộ. “Tông sư không thể chịu nhục. Tôi không giết anh ta luôn đã coi như là nể mặt mấy người lắm rồi đấy.
Lâm Bình vẫn thản nhiên mà nói. Trần Đình Vũ hơi híp mắt lại: “Lâm soái đến đây để hỏi tội sao?” “Ông có thể lý giải như vậy?” Lâm Bình lại nói. “Vậy Lâm soái muốn thế nào?” Trần Đình Vũ hít sâu một hơi, cổ đè nén tất cả cảm xúc trong lòng xuống, trầm giọng hỏi. “Kêu Trần Mạng Hữu ra đây gặp tôi.” Lâm Bình hừ nhẹ một tiếng. “Lúc nãy Ngụy lão đã tới rồi, nhưng cha tôi hiện đang bế quan, chúng tôi cũng không biết cha tôi đang ở đâu. Có điều cha tôi đã nói, lần này bế quan ông ấy nhất định phải vào được Thần Cảnh. Xem ra ông ấy đã nắm chắc như vậy thì thời gian sẽ không quá lâu đâu.
Trần Đình Vũ lại trầm giọng nói, Tuy ông ta kiêng dè Lâm Thanh Sơn, nhưng không hề quá sợ hãi.
Dù sao thì Trần Mạng Hữu là cường giả có thể tiến vào Thần Cảnh bất cứ lúc nào.
Lời nói này cũng giống như một kiểu cảnh tỉnh, cảnh tỉnh Lâm Bình đừng quá đáng quá. “Ồ? Thế à?” Trên mặt Lâm Bình lộ ra vẻ nghiền ngẫm: "Có một vài lời nói, tôi sẽ không chỉ rõ ra nữa. Nói với Trần Mạng Hữu, tôi sẽ đợi ông ta ở Hải Nam bảy ngày và cũng chỉ chờ ông ta bảy ngày đó mà thôi.”
Dứt lời, Lâm Bình xoay người bước đi. “Lâm soái, cậu làm thế là ép buộc người khác. Nếu chúng tôi không liên lạc được với cha tôi thì cậu định thế nào? Tiêu diệt cả nhà họ Trần chúng tôi sao?”
Sắc mặt Trần Đình Vũ đã hơi có vẻ lạnh lẽo rồi. Lời này lại càng kích thích tinh thần mạnh hơn.