"Lâm Thanh Sơn.
Miyamoto Yuichiro phẫn nộ lườm Lâm Thanh Sơn đang ở trên du thuyền.
Lâm Thanh Sơn đã giết đệ tử của ông ta ngay trước mặt ông ta, điều này giống như tát vào mặt ông ta một cái trước mặt bàn dân thiên hạ vậy.
Thậm chí có thể được coi nhà hành động đánh vào bộ mặt của Đông Dương Võ Đạo. "Điều là người lớn cả, hãy chịu trách nhiệm về lời nói và hành động của mình. Người thì cũng đã giết rồi, ông định làm gì đây?" Lâm Thanh Sơn nhẹ giọng nói: "Tôi cũng không ngại trước khi chiến đấu với Trần Mạng Hữu thì làm vài chiêu với ông đâu." "Ngươi... Lâm Thanh Sơn, có một ngày, tôi sẽ dạy dỗ cậu một bài học"
Cuối cùng, Miyamoto Yuichiro chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nén lại cục tức trong người.
Mặc dù ông ta đã thuộc mức đỉnh phong của Đông Dương Võ Đạo, cũng là cao thủ có một không hai của Đông Dương.
Nhưng xét theo thủ đoạn Lâm Thanh Sơn vừa ra tay giết đệ tử của ông ta, ông ta biết mình hiển nhiên không phải đối thủ của Lâm Thanh Sơn.
Nếu ông ta lúc này động tay động chân với Lâm Thanh Sơn, nó sẽ chỉ khiến ông ta mất mặt mà thôi. Lâm Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến ông ta nữa.
Khi Lâm Thanh Sơn đến, vẫn chưa có bất kỳ va chạm tiếp xúc với Trần Mạng Hữu, chỉ mới ra tay đàn áp người Đông Dương kia trước, trong chốc lát đã khiến rất nhiều người Hoa Quốc cảm nhận được khí lực mạnh mẽ của anh.
Trên con du thuyền nhà họ Lâm. "An Tuyền, Lâm Bình... À không, Lâm Thanh Sơn thật đẹp trai quá đi... Thật bá đạo mà... Đây đơn giản chính là nam thần hoàn mỹ trong mắt mình."
Đinh Mai, người đi theo Lâm An Tuyền, khi nhìn thấy một kinh ngạc màn như vậy nhịn không được giậm chân vô cùng phấn khích.
Trên khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn, khi nhìn vào mắt Lâm Thanh Sơn Thần dường như xuất hiện ngàn ngôi sao xung quanh.
Lâm An Tuyền cũng chết lặng khi chứng kiến cảnh này.
Cô ta là người của nhà họ Lâm, cũng biết sự tồn tại của võ đạo, nhưng bởi vì cô ta là phụ nữ, cộng thêm cô ta cũng không có hứng thú với phương diện này.
Vì vậy, nhà họ Lâm không cho Lâm An Tuyền tiếp xúc quá nhiều tới chuyện của gia đình và luyện võ đạo, Lâm An Tuyền cũng chưa thấy các võ giả ra tay bao giờ, đặc biệt lại còn là chiêu thức của Tông Sư Hóa Cảnh nữa.
Hôm nay, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Blake lướt qua biển, sau đó lại chứng kiến cảnh Hứa Thanh ra một chưởng trên không, và bây giờ cô ta nhìn thấy Lâm Bình bước trên chiếc thuyền bằng phẳng vượt biển cách đó hàng trăm mét, chỉ bằng một ngón tay đâm chết võ giả Đông Dương.
Nó đơn giản là khiến cho thế giới quan của Lâm An Tuyền dường như đã được làm mới, nhìn thấy những điều mới mẻ mà trước đây cô ta chưa bao giờ được nhìn thấy.
Cũng giống như Đinh Mai.
Sau khi trải qua những cú sốc và kinh hoàng ban đầu. Lâm An Tuyền nhìn vào mắt Lâm Bình, cuối cùng đã thay đổi rồi.
Đây mới chính là một mặt của Lâm Thanh Sơn trong thân thể Lâm Bình sao?
Chiến thần vô song của nước Việt Nam, người bất khả chiến bại? "Không phải cậu đã nói, anh ấy trong suy nghĩ của cậu hoàn toàn khác biệt sao? Tại sao bây giờ anh ấy với cậu lại là một nam thần hoàn mỹ rồi?"
Lâm An Tuyền nhìn gương mặt của Đinh Mai có chút trắng bệch. "Tớ đang nói về Lâm Bình, cũng không phải Lâm Thanh Sơn, mặc dù bọn họ chỉ có một người, ây ya, dù sao thì cũng khác."
Đinh Mai phấn khích nhìn Lâm Bình, có phần không nói lên lời. "Lâm Thanh Sơn, cậu rốt cục cũng đã đến rồi." Ngồi xếp bằng trên tảng đá, Trần Mạng Hữu luôn luôn nhắm mắt, lúc này cuối cùng cũng đã mở mắt ra.
Tay cầm một thanh kiếm dài, ông ta bật dậy.
Nhìn thẳng vào Lâm Thanh Sơn.
Ảnh mắt Lâm Thanh Sơn cuối cùng rơi vào người Trần
Trường Thành.
Chỉ trong phút chốc.
Hai ánh mắt chạm nhau.
Rõ ràng là không có gì bất thường cả.
Nhưng mọi người đều cảm nhận được qua ánh mắt đó, như thể một âm thanh răng rắc vang vọng trong không khí đâu đây.
Dường như vào thời điểm hai ánh mắt đó chạm nhau, liền có vô số tia lửa lỏe ra. "Trần Mạng Hữu, ông thực sự đã áp chế cảnh giới." Lâm Thanh Sơn lạnh lùng nói. Tamlinh247.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Cùng lúc đó, ngón chân gõ nhẹ vào thuyền gỗ, cả người Lâm Thanh Sơn cắt ngang bầu trời, vững vàng đáp xuống một bãi đá ngầm khác cách Trần Mạng Hữu không xa. "Áp chế cảnh giới, chỉ để sau này đột phá có thể mạnh hơn."
Trần Mạng Hữu nhẹ nhàng nói mà cũng không phủ nhận.
Đúng vậy, ông ta dường như không quan tâm đến lời nói của Lâm Thanh Sơn.
Nếu đã không thể tiếp tục kéo dài thời gian, thì hôm nay, ông ta dự định sẽ đột phá cảnh giới.
Tuy rằng sau khi xông vào Thần Cảnh, ông ta phải tự chịu trách nhiệm về việc làm của mình, thậm chí có nguy cơ rơi xuống, nhưng khi tiến vào cấp Thần cảnh, ông ta sẽ không sợ Lâm Thanh Sơn nữa.
Đây chính là điểm tự tin mà ông ta có “Ha ha. Lâm Thanh Sơn Thâm cười tủm tỉm: “Nếu mấy năm trước ông nói những lời này, tôi vẫn sẽ tin đó. "Lâm Thanh Sơn, cậu có tin hay không, hôm nay, tôi sẽ cho cậu một lời giải thích. Nhà họ Trần chúng ta không dễ áp chế như vậy đâu. Cho dù cậu có là Lâm Thanh Sơn, cậu cũng không được vô cớ làm tổn thương con cháu của tôi."
Trần Mạng Hữu dửng dưng nhìn Lâm Thanh Sơn.
Sau khi nhận được báo cáo của Trần Đình Vũ, ông ta biết rằng nếu ông ta cứ tiếp tục vậy chắn sẽ còn nhiều sự bất mãn hơn.
Hơn nữa, vì Lâm Thanh Sơn ở đây, có nghĩa là người cấp trên đã không hài lòng và muốn ra tay với ông ta. Đã đến bước này chỉ còn cách đột phá Thần Cảnh mà thôi. Nhưng đột phá vào thần cảnh cũng cần có thuyết pháp và cơ hội.
Một trận chiến đấu với Lâm Thanh Sơn, trong cuộc chiến thắng hóa sẽ đột phá Thần Cảnh, chính là cơ hội như vậy, cũng là thành giao của ông ta với người cấp trên trong quá khứ.
Có một cớ cớ “Hợp lý” như vậy, hơn nữa ông ta đã là võ giả Thần cảnh thì cũng không ai dám nói gì nữa. Đồng thời.
Đó cũng là để dạy cho Lâm Thanh Sơn một bài học.
Dám ức hiếp thế hệ sau của ông ta thì nhất định phải trả giá Nó cũng cảnh báo tất cả mọi người rằng, chỉ cần ông ta tồn tại trên thế giới này một ngày, thì dòng họ họ Trần của ông ta sẽ mãi mãi đứng vững.