"Ai?"
Nguyễn Hoài Nam vừa nói câu này xong, tất cả mọi người đều ngẩn người ra. Nhất là Châu Gia Thuật khuôn mặt đang cười tươi đột nhiên cứng ngắt lại.
Nhưng mà, lúc ấy Nguyễn Hoài Nam đã bày ra bộ dạng “vui mừng nhảy nhót” chạy ra cửa rồi, lập tức biến khỏi tầm mắt của mọi người. “Ông nó à, vừa nãy... thịnh nam nói là là ai cơ?” Hà Ngọc Kì có chút không thể tin nổi hỏi. “Bạn... bạn trai?” Nguyễn Thành Niên có chút đơ đơ không xác định hỏi. Con gái nhà ông, có bạn trai rồi?
Bọn họ luôn dục Nguyễn Hoài Nam yêu đương kết hôn yên bề gia thất, nhưng lần nào Nguyễn Hoài Nam cũng chỉ ừm ừm đồng ý cho qua chuyện, mà thực tế thì lại chẳng chịu có bất kì hành động nào cả.
Cũng chỉ vì chuyện này, mà hai vợ chồng bọn họ ngày đêm lo lắng, hao tâm tổn sức, lần này gia đình nhà họ Chu có ý muốn tác hợp cho Châu Gia Thuật và Nguyễn Hoài Nam thành một đòi, hai người bọn họ chẳng do dự mà lập tức đồng ý ngay.
Kết quả bây giờ con gái họ lại nghĩ thông suốt rồi?
Nguyễn Thành Niên, Hà Ngọc Kì, Châu Gia Thuật và cả ba mẹ của Châu Gia Thuật nữa, cả năm người lập tức đứng bật dậy đi theo ra ngoài.
Muốn xem xem đây rốt cuộc là chuyện như thế nào vậy.
Trước cổng của dinh thự nhà họ Nguyễn.
Lâm Bình không phải đợi quá bao lâu, cả người Nguyễn Hoài Nam đã xuất hiện trước mắt anh. "Viện trưởng Hoài Nam"
Lâm Bình nhìn thấy bộ dạng của Nguyễn Hoài Nam giống như là vừa mới ngủ dậy, không khỏi thốt lên.
Nguyễn Hoài Nam bây giờ và Nguyễn Hoài Nam trước kia mà anh biết, thật sự không hề giống nhau, cứ như không phải là cùng một người vậy.
Phải nói sao nhỉ, Nguyễn Hoài Nam mặc dù trông rất xinh đẹp, nhưng rất ít thấy cô trang điểm, cũng chưa bao giờ ăn mặc hở hang, suốt ngày chỉ thấy say mê nghiên cứu.
Lâm Bình mấy lần gặp cô đều là gặp ở trong phòng thí nghiệm, Nguyễn Hoài Nam của lúc đó, đừng có nói đến chuyện đem ra so sánh với mỹ nữ làm gì cho phí lời, lúc nào cũng chỉ mặt một cái áo blouse trắng, tóc tại thì bù xà bù xù, khéo so với người điên còn không bằng ấy chứ.
Nhưng lần này, Nguyễn Hoài Nam nhìn có lẽ có chút giống con gái rồi, hình như là nữ tính thêm một ít.
Cũng may là khả năng nhận diện của Lâm Bình tốt, nên nhìn một cái là biết ngay đây là Nguyễn Hoài Nam.
Chỉ là
Ngay tại lúc Lâm Bình vừa mới mở miệng kêu lên một tiếng “Viện trưởng Hoài Nam” còn chưa kịp nói cho hết mấy chữ tiếp theo.
Thì Nguyễn Hoài Nam “nhiệt tình” một cách vô cùng khác thường. “Ai yaa, Lâm Bình, anh tới rồi."
Giọng nói của Nguyễn Hoài Nam giống như cố tình nâng cao lên một chút, hưng phấn chạy về phía anh.
Trong lúc Lâm Bình còn đang đứng hình mất năm giây, khuôn mặt ngơ ngác, nội tâm hoang mang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì Nguyễn Hoài Nam đã chạy thẳng về phía anh, trực tiếp khoác lấy tay anh một cách vô cùng thân mật. “Viện trưởng Hoài Nam, cô làm thế này là...?”
Dù cho Lâm Bình là một người có sức mạnh phi phàm, nhưng trong thời khắc này vẫn bị Nguyễn Hoài Nam dọa cho đứng hình, mắt chữ a mồm chữ o chả hiểu mô tê gì cả.
Tuy là anh có quen biết Nguyễn Hoài Nam thật, nhưng mà cũng đâu thân thiết đến mức vừa gặp đã ôm tay khoác chân thân mật như vậy đâu?
Chỉ là, Lâm Bình biết, Nguyễn Hoài Nam nhất định sẽ không bị thần kinh mà vô duyên vô cơ lại chạy đến thân mật với anh như vậy.
Vì vậy cho nên, Lâm Bình cũng không có lập tức rút tay hay đẩy người Nguyễn Hoài Nam ra khỏi mình.
Chỉ là sử dụng khuôn mặt nghi ngờ mà nhìn về phía cô, “Im miệng, đừng nói gì cả, nếu như còn muốn tôi giúp anh việc gì, thì tốt nhất là nghe theo sai khiến của tôi đi.
Đôi môi hình cánh hoa của Nguyễn Hoài Nam giường như không hề cử động, nhưng mà giữa hai răng của cô phát ra âm thanh, một âm thanh nhỏ nhưng khiến anh có thể nghe được vô cùng rõ ràng.
Lâm Bình: "... “Bây giờ thân phận của anh chính là bạn trai tôi.” Nguyễn Hoài Nam lại một lần nữa nói.
Lâm Bình: "..... “Nếu như để lộ ra, thì không cần biết anh tới tìm tôi vì chuyện gì, tôi cũng sẽ đều không đồng ý, cho nên anh tự xem thế nào mà lo liệu đi.”
Cuối cùng, Nguyễn Hoài Nam lại bổ sung thêm một câu nói nữa.
Lâm Bình: “ “Được. Cuối cùng thì Lâm Bình cũng gật gật đầu.
Thật ra anh hoàn toàn có thể gửi một tờ lệnh, buộc Nguyễn Hoài Nam lập tức quay về Đà Nẵng để lo liệu viện nghiên cứu, Nhưng mà nếu muốn làm như thế từ đầu, thì Lâm bình cũng sẽ chẳng định thân đi mãi đến tận Dung Thành để mà làm gì cho mệt thấy cả
Anh đến đây “mời” Nguyễn Hoài Nam kết thúc kì nghỉ, quay về để nghiên cứu “Ngô đạo đạn
Mà ngay lúc ấy.
Năm người Nguyễn Thành Niên, Hà Ngọc Kỳ, Châu Gia Thuật và bố mẹ của cậu ta cũng đều đã ra đến nơi. Vừa lúc nhìn thấy được cảnh Nguyễn Hoài Nam thân mật ôm chân khoác tay Lâm Bình. Cả mấy người bị sốc đến nỗi muốn rớt hai con người ra khỏi mất. “Thịnh Nam, đây là...?” Ủng hộ team chúng mình bằng c*ách theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn
Nguyễn Thành Niên sắc mặt có chút kì quái, trầm giọng hỏi. “Bố, mẹ, chú Châu Phong, Dì Vương Tú, còn cả Gia Thuật nữa, để con giới thiệu một chút nha, đây là bạn trai của con ở Đà Nẵng, Lâm Bình, anh ấy đến Dung Thành để tìm con.
Trên mặt Nguyễn Hoài Nam lộ ra vẻ hớn hở vui mừng, tươi cười nói.
Từ lúc cô về nhà cho đến bây giờ, ngày ngày đêm đêm lúc nào cũng thấy bố mẹ nhắc khéo cô chuyện tuổi tác của cô không còn nhỏ nữa, hơn nữa lại có thành tựu cao như vậy trong sự nghiệp, có phải là nên tính đến chuyện hôn nhân đại sự, thành gia lập thất rồi hay không?
Còn luôn muốn giới thiệu cho cô mấy thanh niên trẻ tuổi ưu tú xuất sắc ở Dung Thành, chỉ là đều bị cô từ chối hết.
Nguyễn Thành Niên và Hà Ngọc Kì cũng không có đặc biệt kiên trì trong chuyện này cho lắm.
Nhưng mà gia đình Châu Gia Thuật là chủ động đến đây, hơn nữa Châu Gia Thuật với Nguyễn Hoài Nam cũng được tính là Thanh Mai Trúc Mã, từ nhỏ đến lớn đều trưởng thành với nhau.
Nguyễn Thành Niên và Hà Ngọc Kì đối với Châu Gia Thuật vô cùng vừa lòng.
Cha mẹ đôi bên muốn song kiếm hợp bích, tìm cách tác thành cho Châu Gia Thuật với Nguyễn Hoài Nam
Tuy rằng không hề nói rõ với Nguyễn Hoài Nam về chuyện này.
Nhưng mà lúc Nguyễn Hoài Nam còn ở trên lầu, đãnghe rất rõ ràng từng chút một, làm sao mà cô có thể đồng ý được cơ chứ
Vốn đĩ Nguyễn Hoài Nam đang nghĩ đến chuyện thuê bạn trai về để giải quyết vấn đề này, hoặc là sẽ nói một cách trực tiếp rõ ràng rằng đã đến lúc kết thúc việc nghỉ ngơi, phải quay về Đà Nẵng, hơn nữa còn đi rất rất lâu.
Nhưng mà Lâm Bình lại tự mò tới tận cửa rồi. Nếu như đã thật sự có nhân duyên trùng hợp đến mức như thế, vậy thì, cố gắng mà làm, đành mượn Lâm Bình dùng một tí thôi.
Dù sao thì chắc chắn là anh ta đang có việc cần nhờ tới mình.
Nếu không thì
Làm sao lại có chuyện đường đường một “Lâm Thanh
Sơn” lại vô duyên vô cớ đi từ Đà Nẵng xa xôi tới Dung
Thành nhỏ bé để tìm cô cơ.
Nghe vậy.
Trên mặt Châu Gia Thuật hiện lên một vẻ lo lắng.
Sắc mặt của ba mẹ Châu Gia Thuật, Châu Phong và Vương Mai cũng không dễ nhìn hơn chút nào.