“Cháu chào cô chú.
Lâm Bình liền phối hợp với Nguyễn Hoài Nam, sau đó anh cười vài cái và mở lời chào. “Là Lâm Bình à?” Trên mặt của Nguyễn Thành Niên cũng mang theo nét cười rồi cùng với Lâm Bình bắt tay, đồng thời cũng hướng về phía Nguyễn Hoài Nam nói: “Hoài Nam, con cũng thật là, Lâm Bình đến tại sao con không nói sớm.
Nếu mà biết sớm, thì hôm nay bọn họ làm gì sẽ tiếp đãi nhà Châu Phúc.
Kết quả là sự việc của hôm nay, bọn họ cùng với vợ chồng nhà Châu Phúc đã làm một cái thỏa thuận có ý muốn tác hợp cho Hoài Nam và Châu Gia Thuật, kết quả đột nhiên Lâm Bình lại tới. Điều này làm cho bầu không khí có một chút khó xử. “Anh Thành Niên, nếu nhà anh có khách đến, vậy thì hai người cứ tiếp đón khách đi, đúng lúc công ty của tôi có chút việc, chúng tôi cũng không ở đây nữa.
Mặt của Châu Phúc hiện lên ý cười không giảm nói, cứ như là không có phát sinh ra việc gì vậy. “Hay là cùng ngồi xuống đi?” Nguyễn Thành Niên đổi câu nói khác. “Haha, không cần đâu, lần sau tôi sẽ lại đến chơi” Châu Phúc cười cười nói. Nếu như lần đầu tiên Thịnh Nam đem bạn trai về nhà, chúng tôi là người ngoài ở đây thì không nên làm phiền mọi người.”
Nói xong liền đem Châu Gia Thuật và Vương Mai rời đi. Nguyễn Thành Niên cũng lịch sự và không tiếp tục nói nữa.
Nhưng ông ấy có thể nhìn ra được trong lòng của
Châu Phúc nổi lên một chút tâm trạng. Sau khi tiễn gia đình Chu Phúc ra khỏi cửa, Nguyễn Thành Niên chào Lâm Bình một lần nữa và bước vào trong nhà.
Đây là lần đầu tiên ông nghe con gái nói về bạn trai, và cũng là lần đầu tiên Nguyễn Hoài Nam dẫn bạn trai về nhà.
Ngoài ra, Nguyễn Thành Niên và Hà Ngọc Kì cũng hiểu biết rất rộng, nhìn Lâm Bình liền thấy trên người anh toát ra một hơi thở phi thường. Cảm giác này rất bí ẩn.
Cũng giống như bạn nhìn thấy một người có tiền cả thân người đó đều hiện lên vô số tiền tỉ, cùng một người bình thường số tiền lương của họ kiếm được một cách khó khăn, ngay cả khi họ mặc quần áo giống nhau, đều có hai vai và một cái đầu, nhưng họ lại không giống nhau. Bạn có thể cảm nhận được điều đó từ chúng, có sự khác biệt rõ ràng giữa hai loại người này.
Có lẽ chính là như vậy.
Vì thế,
Nguyễn Thành Niên và Hà Ngọc Kì cũng rất hòa nhã với Lâm Bình, ít nhất từ ấn tượng đầu tiên khiến họ cảm thấy Lâm Bình rất hợp với con gái của họ.
Ngoài ra, Nguyễn Hoài Nam còn đánh lừa danh tính, nói rằng Lâm Bình là đồng nghiệp của cô tại Viện nghiên cứu y dược sinh học Đà Nẵng. Vợ chồng Nguyễn Thành Niên và Hà Ngọc Kì thậm chí còn tăng thêm sự hài lòng của mình đối với Lâm Bình.
Tuổi còn trẻ có thể vào viện nghiên cứu y dược sinh học Đà Nẵng, nhất định là người tài giỏi rồi, tuy rằng nói về thành tích cậu ấy không bằng con gái của mình, nhưng anh đã đáp ứng được yêu cầu của hai người đối với con rể tương lai.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Nguyễn Hoài Nam liền tìm lý do và kéo Lâm Bình về phòng mình. “Viện trưởng Hoài Nam, tôi vừa mới đến liền bị cô kéo vào đây đóng giả làm bạn trai của cô, cô thật đúng là một nhân tài.”
Lâm Bình bất lực phàn nàn.
Thậm chí anh còn không mang theo một món quà đến chào hỏi. “Lẽ nào anh cảm thấy tôi không phải nhân tài hay sao? Cũng đúng, tôi là một thiên tài cơ mà” Nguyễn Hoài Nam nhìn Lâm Bình một cái. “Không, cô là thiên tài trong thiên tài.” Lâm Bình nói. “Cậu đang mắng tôi đấy à?” Nguyễn Hoài Nam nhìn chăm chăm vào Lâm Bình.
Thiên tài và tên ngốc, chỉ cách nhau một vạch mỏng.
Thiên tài trong thiên tài thường cũng có nghĩa là người này là một tên ngốc, có thể đưa ra và làm rất nhiều loại ý tưởng mà mọi người không ai tưởng đến, không thể cùng với hành động và cách làm giống nhau. “Tôi là đang khen cô." Lâm Bình nhàn nhạt cười nói. “Nói đi, anh đến tìm tôi là có việc gì?”
Nguyễn Hoài Nam mặc kệ sự hiện diện của một người đàn ông lớn như Lâm Bình, trực tiếp nằm ngả ngớn ở trên giường của chính mình, ngay cả hình tượng của bản thân, cô cũng chẳng thèm quan tâm đến.
Tương tự, những người khác tôn trọng hoặc sợ hãi Lâm Thanh Sơn, nhưng cô lại không coi Lâm Bình như một người bạn bình thường. "Tôi đến đây để yêu cầu cô kết thúc kỳ nghỉ sớm và trở về viện nghiên cứu giúp tôi nghiên cứu một loại thuốc."
Lâm Bình nghiêm túc nói. "Thuốc? Loại thuốc gì?"
Nghe vậy, Nguyễn Hoài Nam đột nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm Lâm Bình.
Nhưng hiển nhiên, Nguyễn Hoài Nam không giống như Lâm An Tuyền và những người khác, nghe tới thuộc, anh chỉ cảm thấy không đáng tin cậy. "Tôi đã kiểm tra thông tin về thứ này rồi. Người ta nói rằng nó là một loại thuốc viên do các nhà tinh luyện khí thời Tiên Tần chế tạo. Họ đặt tên là ngộ đạo đan, nhưng tôi nghĩ nó rất có thể được dùng để luyện khí. Nó có thể khiến mọi người trở thành một chiến binh trong một khoảng thời gian ngắn. Cũng liên quan rất nhiều đến những dự án mà cô đang nghiên cứu. " Lâm Bình nói.
Đồng thời, anh lấy ra viên ngộ đạo đạn mà mình đã mang theo.
Viện nghiên cứu Y dược sinh học Đà Nẵng rất sớm đã được chỉ định để nghiên cứu cách sử dụng các phương pháp khoa học hiện đại hoặc phát triển một loại dược phẩm nào đó có thể kích thích tiềm năng cơ thể con người và giúp con người trở thành chiến binh một cách dễ dàng hơn. Thậm chí có thể giúp nội lực của người luyện võ đột phá tới tận cảnh giới nhất định.
Cũng giống như bối cảnh trong những bộ phim b tấn khoa học viễn tưởng nào đó, dùng một loại thuốc gì đấy, khiến cho cơ thể con người sẽ trải qua những đột biến tích cực, và những gì siêu năng lực có thể thu được, viên thuốc này cũng gần giống như vậy. Tuy nhiên hiện giờ nó vẫn chưa có bước tiến đột phá. "Để tôi xem xem." Nhớ đọc truyện trên Tamlinh247.vn để ủng hộ t*eam nha !!!
Nguyễn Hoài Nam nhận lấy viên ngộ đạo đan từ tay Lâm Bình rồi sau đó cô quan sát nó một cách cẩn thận.
Một lúc sau.
Nguyễn Hoài Nam thở dài: "Thuốc này sử dụng hết rồi." "Tuy nhiên, tôi đảm bảo rằng tôi có thể phân tích các loại thành phần trong đó, và tôi sẽ tìm ra tỷ lệ thuốc trong của nó, thậm chí còn có thể tối ưu hóa nó."
Đôi mắt của Nguyễn Hoài Nam thể hiện sự tự tin chưa từng có. "Được rồi! Tôi quyết định kết thúc kỳ nghỉ của mình và sẽ trở về học viện ngay" Nguyễn Thành Nam không thể chờ đợi thêm nữa. “Được, vậy thì làm phiền cô rồi.” Lâm Bình cười gật đầu.
Anh biết rằng đối với một kẻ điên cuồng nghiên cứu như Nguyễn Hoài Nam, chỉ cần anh lấy ra viên ngộ đạo đạn thì cô ấy sẽ không thể ngồi yên được. Nhưng lúc này, bên tại Lâm Bình lại khẽ nhúc nhích, đột nhiên anh nói: "Trưởng khoa Hoài Nam, mẹ cô đang đi đến."
Tôi sẽ biết là mẹ tôi sẽ lén lút đi lên đây mà, tuy rằng bà ấy không nói ra nhưng trong lòng bà đẩy lại đang tự hỏi rằng chúng ta có đang lừa rối bà ấy hay không mà Nguyễn Hoài Nam không thấy ngạc nhiên mấy. “Anh mau qua đây đi.”
Nói xong cô lại hướng về phía Lâm Bình nói. “Cô định làm cái gì?” Lâm Bình hỏi.
Đồng thời, trong lòng anh có một dự cảm không tốt. "Lâm Bình đẹp trai của tôi, anh đã quên những gì tôi đã nói khi chúng ta ở cửa rồi sao? Làm theo chỉ dẫn của tôi, nhanh lên đi."
Vừa nói Nguyễn Hoài Nam trực tiếp kéo Lâm Bình qua, đè Lâm Bình xuống ghế sô pha. sau đó Nguyễn Hoài Nam không hề để ý đến chuyện “nam nữ thụ thụ bất thân trực tiếp ngồi vào lòng Lâm Bình, vươn tay ôm cổ anh và gục đầu lên vai Lâm Bình. "Cô đang làm cái gì đấy?"
Lâm Bình cúi đầu xuống nói.
Tất nhiên Nguyễn Hoài Nam không trả lời anh.
Thay vào đó, cô nói với một giọng điệu ấp ủng: "Ngoan nào, anh nói đi, anh có nhớ em không?"
Lâm Bình: "......
Nhưng có điều là...
Lâm Bình biết ý đồ của Nguyễn Hoài Nam, cô cố ý đóng nửa cánh cửa, không đóng chặt và chỉ đủ để mẹ cô nhìn thấy.
Lâm Bình không đẩy Nguyễn Hoài Nam ra.
Mà lúc này, Hà Ngọc Kì đang giả vờ đi ngang qua bên ngoài, và mắt bà nhìn từ khe cửa. Tình cờ nhìn thấy cảnh này, lại nghe được những lời nói của Nguyễn Hoài Nam bà liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời, vẻ mặt của bà cũng có chút mất tự nhiên. "Con bé này, thật là không biết ngại gì cả.
Hà Ngọc Kì tức giận nói, nhưng khuôn mặt của bà lại có nét cười trên đó.
Xem ra con gái bà cuối cùng cũng tìm được bạn trai, lần này không phải là lừa dối bố mẹ rồi.
Sau khi giả vờ trở về phòng, Hà Ngọc Kì lại đi ngang qua phòng của Nguyễn Hoài Nam và lại nhìn thấy Nguyễn Hoài Nam vẫn đang ngồi trên đùi của Lâm Bình. Tuy rằng hành động của họ khá thân mật. Nhưng may mắn thay, họ vẫn còn chú ý chút. Hà Ngọc Kì lại lặng lẽ đi xuống dưới lâu.