Chương 412 Tửu lượng không tốt
Châu Gia Thuật nói xong lo lắng rằng Nguyễn Hoài Nam sẽ ngăn cản bọn họ chuốc rượu Lâm Bình.
Thế nên anh ta lại tức khắc mở miệng trước, muốn ngăn lại lời nói của Nguyễn Hoài Nam: “Hoài Nam, bọn anh uống rượu là gia tăng thêm tình cảm, em sẽ không đau lòng cho người anh em Lâm Bình, không để bọn anh cùng cậu ấy uống rượu đấy chứ?"
Nhưng mà kết quả lại ngoài sự mong đợi của Châu
Gia Thuật.
Nguyễn Hoài Nam không nói ngăn cản mà ngược lại còn kèm theo một thái độ bình thường như không có chuyện gì.
Sau đó Nguyễn Hoài Nam tìm cho mình một chỗ ngồi, cầm lấy một quả trong đĩa hoa quả bắt đầu cho vào miệng ăn.
Xem tình hình này.
Trên mặt của Châu Gia Thuật lộ ra vài vét cười đắc ý.
Công ty nhà anh ta là một công ty về y dược, ở Dung Thành là dẫn đầu, bất kể là gì thì anh ta cũng có vài phần tự tin hơn Lâm Bình, hơn nữa cưới vị viện trưởng của Viện nghiên cứu Y dược sinh học Đà Nẵng, đối với nhà bọn họ mà nói thì sẽ mang lại lợi ích ngoài sự tưởng tượng cho dòng họ nhà anh. Vì vậy Châu Gia Thuật không thể nào từ bỏ dễ dàng Nguyễn Hoài Nam như vậy được. “Cậu Lâm Bình, sao rồi, mau uống một chút đi?”
Châu Gia Thuật chuyển người hướng về phía Lâm Bình tiếp tục nói.
Trong lòng của Lâm Bình không khỏi cảm thấy buồn cười trong lòng.
Anh nhàn nhạt nói: “Sức uống rượu của tôi không được tốt cho lắm, sợ rằng uống không nổi hai chén liền đã gục rồi.” “Uống rượu không phải là mục đích, chủ yếu là chỉ vận động vận động bầu không khí, làm cho mọi người chơi vui vẻ hơn mà thôi. Châu Gia Thuật cười nói. “ Lại càng nói thân là nam nhân không thể nói không thể được.”
Lúc này mặt của Trình Vĩ cũng mang theo tia cười, dường như hoàn toàn quên đi chính mình lúc nãy cố thị uy với Lâm Bình, “Gia Thuật nói không sai, đã là nam nhân thì không thể nói không được được. “ Mà hơn nữa cậu Lâm Bình đây nên luyện tập đi, chúng tôi cũng miễn cưỡng có thể coi là một võ sĩ, mạnh dạn một chút, uống xong liền được rồi, như vậy mới thú vị, đúng không nào?” 'Đúng vậy, cậu là bạn trai của Hoài Nam, không biết uống rượu thì cũng không được.”
Một trong hai cô gái tên là Vị Vị cũng cười rồi nhẹ nhàng nói. “Vậy... được rồi.” Lâm Bình có một vài tia bất lực nói. “ Có điều, sức uống của tôi không được tốt, nếu mà " khiến cho mọi người mất hứng, mong mọi người đừng trách tôi thất lễ là được.
Nghe Lâm Bình nói như vậy. Mọi người liền cảm thấy sức uống rượu của anh thật sự là rất bình thường.
Đặc biệt là hai cô gái kia, trên mặt của họ hiện lên nét cười, nhưng trong lòng lại hiện lên tia coi thường.
Thật giống nhưu tiểu bạch liên.
Đây là lần đầu tiên gặp mặt trong dịp này, sức uống không tốt thì phải cố uống vài lỵ, ai chưa say thì sẽ biết được. “Đã đến đây rồi thì vui là chính. “Cậu Lâm Bình đây cũng là lần đầu tiên đến, lúc này chúng ta nên biểu hiện sự hoan nghênh cậu ấy, ly này tôi xin được phép uống trước.
Vừa nói đồng thời Châu Gia Thuật vừa rót đầy rượu vào trong lý.
Rồi sau đó lại rót cho Lâm Bình một ly. Sau đó ngửa đầu lên uống cạn.
Động tác này khiến cho hai cô gái đều thốt lên tiếng hô hào tán thưởng. “ Lâm Bình, tôi đã tự uống hết rồi, ly tiếp theo mời cậu.”
Châu Gia Thuật đặt chiếc cốc xuống, lắc nó và nói. Lâm Bình sắc mặt không chút thay đổi nhìn về phía Châu Gia Thuật.
Tuy nhiên biểu cảm này đều rơi xuống trước mặt Châu Gia Bình và những người khác lại có một ý nghĩa khác.
Nó làm cho mọi người càng khẳng định rằng sức uống rượu của Lâm Bình thật sự rất kém. Trong lòng Châu Gia Thuật và Trình Vĩ nổi lên vài tia cười thầm lạnh lẽo.
Lúc này. Lâm Bình cũng nâng lỵ, sau đó uống cạn ly vodka trong tay.
Chỉ là.
Trong chốc lát, đôi má trắng của Lâm Bình lại chuyển sang màu đỏ bừng.
Khi nhìn thấy như vậy.
Trình Vĩ lập tức rót đầy cho mình một ly rượu, tay phải vẫn buông thõng xuống, tay trái cầm lỵ, bước lên với cười mỉm nói: "Cậu Lâm Bình, với tư cách là bạn của Hoài Nam, tôi mời cậu một ly thứ hai
Nói xong.
Anh ta không buồn nói câu “để tôi uống trước” liền cứ thế uống cạn một hơi.
Sau đó.
Bốn người còn lại, hai nam hai nữ.
Trương Thiệu Quang, Lô Khải Định, Giang Dĩ Phương và Vi Vi cũng tiến lên và từng người hướng tới Lâm Bình mời rượu. Cập nhật nhanh nh*ất trên Tamlinh247.vn
Lâm Bình lại "khó có thể từ chối" anh bèn cụng hết ly này đến lý khác rồi uống một hơi cạn sạch. Và lần nào Lâm Bình cũng uống thêm một lỵ, dường như phảng phất thêm sự say. Nhưng cuối cùng vẫn chưa say.
Càng như vậy.
Châu Gia Thuật và những người còn lại đều càng hưng phấn, cảm thấy rằng chỉ còn kém một ly nữa thôi là có thể hạ gục Lâm Bình rồi.
Tuy nhiên,
Hết vòng này đến vòng khác.
Lặp đi lặp lại nhiều lần. Không biết rằng quá đi nhiều đợt rồi.
Trên bàn đều để biết bao nhiêu loại rượu ngày càng ít đi. Vẻ say xỉn trên khuôn mặt Châu Gia Thuật và những người khác ngày càng biểu hiện rõ.
Chỉ có duy nhất một mình Lâm Bình
Cuối cùng hóa ra là như vậy. Có vẻ như đang say, nhưng thực tế không phải vậy.
Sau đó Châu Gia Thuật và những người còn lại làm sao có thể không biết rằng Lâm Bình căn bản chính là đang giả vờ rằng sức uống rượu kém.
Cái này mà nói là sức uống rượu kém, vậy thì như thế nào mới coi là sức uống rượu tốt?
Cái này phải gọi là nghìn chén không say đi.
Rõ ràng, Lâm Bình đang cố tình lừa dối bọn họ. “ Lâm Bình, cái này chính là tửu lượng kém mà cậu nói hay sao?”
Sau khi nhận ra sự thật, Châu Gi Thuật nén giận nghiến răng nghiến lợi, anh ta đi tới một chút, nhìn Lâm Bình sắc mặt không được tốt cho lắm.
Lâm Bình chỉ có thể nhàn nhạt cười: “Chúng tôi ở bên kia thì tửu lượng này của tôi thực sự là không tính coi là tốt, tôi cho rằng..
Tôi cho rằng tửu lượng của mọi người rất rất Có điều câu nói ở phía sau, Lâm Bình lại không nói ra ngoài.
Nhưng mà Châu Gia Thuật và những người khác làm sao mà có thể nghe không ra ý tứ của Lâm Bình đây.
Đây thực sự là cố gắng để chọc Lâm Bình, khiến anh ta say, khiến anh ta làm trò hề cho mọi người.
Vấn đề là .
Rốt cuộc là bọn họ thay phiên nhau chuốc cho Lâm Bình chứ không phải Lâm Bình cố ý chuốc say cho bọn họ như hiện giờ.
Châu Gia Thuật và những người khác chỉ có thể căn răng nuốt những sự không phục vào bụng.
Châu Gia Thuật không biết tửu lượng của Lâm Bình là bao nhiêu, nhưng mà anh ta biết, bọn họ mà uống thêm thì bọn họ sẽ hoàn toàn say mất.