Chương 416: Dường như đã nghe qua cái tên Lâm Bình này ở đâu đó
Ở bên trong hộp.
Bầu không khí vào thời điểm này đúng là khó xử xen lẫn một chút hoảng sợ. Cánh cửa hộp đột ngột bị mở ra.
Một đám người mặc đồ đen xông vào mà không lên tiếng chào hỏi.
Ngay tức khắc.
Biểu hiện của đám người Châu Gia Thuật đồng loạt thay đổi. "Ai là Sài Thiệu Huy và Lâm Bình?"
Một trong những gã đàn ông cao to mặc vest hỏi với bộ mặt vô cảm.
Cảm nhận được hơi thở ngột ngạt cùng áp bức tỏa ra từ đám người áo đen.
Cho dù là Châu Gia Thuật, lúc này cũng không dám làm con chim đầu đàn. "Tao hỏi lại lần nữa, ai là Sài Thiệu Huy và Lâm Bình? Nếu không ai chỉ ra và xác nhận được họ, thì ngoại trừ cô Nam còn lại mang toàn bộ đi."
Gã mặc vest đứng đầu lại nói lần nữa với âm giọng lạnh lẽo.
Lần này thì tất cả mọi người đều đã trở nên luống cuống.
Đặc biệt là Sài Thiệu Huy toát ra mồ hôi lạnh đầy trên trán và chân gần như run rẩy.
Lâm Bình nhìn mọi người rồi khẽ lắc đầu. "Tôi là Lâm Bình."
Lâm Bình đứng dậy khỏi ghế sô pha, cất bước, từ trong đám người đi ra. "Đúng, anh ta chính là Lâm Bình. Anh ta đã làm tất cả những việc lúc trước."
Sài Thiệu Huy ngay lập tức chỉ vào Lâm Bình và nói. "Sài Thiệu Huy đâu?"
Gã đàn ông cao to mặc vest nhìn Lâm Bình như người đã chết rồi lạnh giọng hỏi lại.
Giờ khắc này.
Châu Gia Thuật và những người khác vẫn không lên tiếng, nhưng lại bị khí thế đầy sát ý tỏa ra từ gã đàn ông mặc vest ép buộc. Mặc dù mọi người không có xác nhận, nhưng ánh mắt của họ đều đổ dồn vào Sài Thiệu Huy. "Mang hắn ta đi cho tạo "
Gã đàn ông cao to mặc vest giơ tay vung lên, lập tức có hai người mặc đồ đen đi về phía Sài Thiệu Huy.
Tức thì.
Sài Thiệu Huy sợ hãi đến mức sắp tè ra quần. “Không phải tôi, thực sự không phải là tôi.” Sài Thiệu Huy kinh hãi nói, “Tất cả đều do Lâm Bình làm, đều là do anh ta làm ra. Là anh ta lợi dụng sàm sỡ chị Thủy."
Thế mà.
Hai gã đàn ông mặc đồ đen đi tới trực tiếp tát vào mặt
Sài Thiệu Huy một cái: "Nếu còn nói nhảm một câu nữa, thì tự gánh lấy hậu quả." Chị Thủy là người phụ nữ của đại ca Tưởng, những câu như "Chị Thủy bị sàm sỡ” không thể nói được.
Nhất thời.
Sài Thiệu Huy bị đánh đến ngu người.
Còn Châu Gia Thuật vừa mới vô tình thoảng liếc thấy hai người ngoài cửa.
Một người trong số đó đương nhiên là chị Thủy đã rời đi lúc trước, mà chị Thủy lúc này đang dựa vào một người đàn ông trung niên toàn thân toát ra uy nghiêm.
Người đàn ông trung niên uy nghiêm kia, nếu không phải Tưởng Phổ Trạch thì còn có thể là ai?
Châu Gia Thuật càng thêm không dám đứng ra, chỉ có thể để cho gã áo đen tùy ý mang Sài Thiệu Huy đi. "Còn mày nữa."
Gã đàn ông mặc vest cầm đầu không chút cảm xúc nhìn Lâm Bình, giơ tay ra muốn túm lấy anh.
Trước đó anh ta đã nghe được Tưởng Phổ Trạch nói rằng muốn dạy cho Lâm Bình kia một bài học. Cho nên anh ta chính là muốn tập trung “chiếu cố”
Lâm Bình trước.
Tuy nhiên .
Khi gã đàn ông mặc vest tóm vào bả vai Lâm Bình, Lâm Bình quay ra nhìn nghiêng liếc gã đàn ông mặc vest. Một tia lạnh lùng thoảng xẹt qua trong mắt anh.
Trong chốc lát.
Gã đàn ông mặc vest cầm đầu cảm thấy toàn thân lạnh ngắt. Phảng phất cảm giác như vừa mới bị một con thú dữ theo dõi.
Bàn tay duỗi ra định túm lấy Lâm Bình cũng đông cứng lại trên không trung.
Làm sao có thể như vậy? Một vẻ xấu hổ pha lẫn giận dữ hiện lên thoáng qua trên mặt gã đàn ông mặc vest.
Anh ta vậy mà lại bị một thằng nhóc non choẹt chỉ được cái mã dùng một ánh mắt dọa cho sợ? Nếu cái này bị đại ca Tưởng Phổ Trạch biết thì nguy mất.
Huống hồ, mất mặt như vậy thì chính anh ta cũng không thể dễ dàng tha thứ.
Ngay lập tức.
Gã đàn ông mặc vest lại giơ tay ra lần nữa, chuẩn bị ra tay thật nặng với Lâm Bình, trước tiên dạy cho anh ta một bài học cái đã. "Ầy, luôn có kẻ vội vàng lao vào tìm cái chết." Lâm Bình thở dài.
Dĩ nhiên anh đã nhìn thấy chị Thủy ở bên ngoài cùng người đàn ông trung niên kia mà chị Thủy đang dựa vào. Tuy rằng anh chưa từng gặp qua Tưởng Phổ Trạch, nhưng để chị Thủy có thể thân mật dựa vào người. Dùng đầu ngón chân cũng có thể biết rõ được người đàn ông trung niên kia chính là Tưởng Phổ Trạch.
Lâm Bình cũng không muốn động thủ nên có ý định đi ra ngoài gặp Tưởng Phổ Trạch, cho ông ta biết thân phận của bản thân.
Chỉ cần Tưởng Phổ Trạch không bị ngốc, sẽ biết rõ anh không thể có khả năng đi sàm sỡ chị Thủy.
Mà xét đến mặt mũi anh, Sài Thiệu Huy cũng sẽ không bị đối xử như thế này.
Chẳng qua là.
Lâm Bình muốn đi ra, sao lại có thể để cho người khác "áp giải" mình ra ngoài.
Nếu thật sự làm như vậy, nó sẽ là một trò cười lớn.
Ngay khi gã đàn ông cao to mặc đồ vest đánh úp Lâm Bình một lần nữa, còn chưa kịp đụng được vào Lâm Bình đã bay lộn ngược ra ngoài.
Một tiếng ồn rất lớn vang ra.
Va đập vào tường.
Bức tường bị va chạm liền trực tiếp cảm thấy một hồi chấn động lắc lư.
Rồi sau đó.
Gã đàn ông mặc vest mới ngã xuống. "Phụt!"
Gã đàn ông cao to mặc đồ vest phun ra một ngụm máu tươi, mặt đầy thống khổ. "Thế là hết!" "Xong đời rồi!" "Lâm Bình ngu ngốc đã hoàn toàn đem chúng ta kéo xuống nước.
Châu Gia Thuật, Trình Vĩ cùng đám người bọn họ sợ đến mức thiếu chút nữa thì tè ướt cả quần khi nhìn thấy cảnh này.
Vốn dĩ chỉ cần xin lỗi là có thể giải quyết được, nhưng
Lâm Bình nhất quyết không chịu xin lỗi. Tuy chọc tức đại ca Tưởng, nhưng với Nguyễn Hoài Nam, cộng với bậc cha chú của bọn họ có thể được coi là một trong số người có máu mặt ở Dung Thành, Châu Gia Thuật ước tính rằng nhiều lắm cũng chỉ là cho Lâm Bình và Sài Thiệu Huy một bài học.
Ví dụ như là chặt tay của hai người để cho họ nhớ lâu? Nhưng bây giờ Lâm Bình lại còn động thủ đánh thuộc hạ của đại ca Tưởng?
Đây là trực tiếp tát vào mặt của đại ca Tưởng. Việc sờ soạng chị Thủy tính chất vốn đã đủ tồi tệ, nhưng bây giờ anh lại đang trực tiếp đánh thẳng vào mặt đại ca Tưởng, cái này thuần túy chính là đang tìm họa. Cậ*p nhật nhanh nhất trên Tamlinh247.vn
Chết rồi.
Đại ca Tưởng mà giận dữ chắc chắn sẽ liên lụy đến tất cả bọn họ. "Lâm Bình, tiên sư bố ông!" Châu Gia Thuật suýt khóc.
Tuy rằng ngoài ý muốn Lâm Bình nhìn giống như một anh chàng chỉ được cái mã đẹp. Vậy mà không ngờ anh có thể đánh gục thuộc hạ của đại ca Tưởng xuống đất chỉ trong tích tắc.
Nhưng Châu Gia Thuật vẫn muốn chửi thề.
Trình Vĩ thì bị choáng trong khi đồng thời vô cùng sợ hãi.
Nhà hắn ta mở võ quán, hắn cũng luyện võ. Hắn ta biết gã đàn ông mặc vest đó. Gọi là Vinh Uy.
Trong giới võ đạo của Dung Thành cũng là một tên tuổi không nhỏ.
Thực lực ngang ngửa với cha anh ta.
Được coi là tay chân số một dưới trướng của đại ca
Tưởng.
Kết quả là anh ta vẫn bị Lâm Bình đánh cho ngã lăn ra đất?
Cái này ... không phải là nói, lúc trước khi hắn ta nắm tay Lâm Bình vì muốn ra uy, nếu Lâm Bình thực sự là lòng dạ hẹp hòi, có thể đã bóp nát toàn bộ bàn tay của hắn ta gần như ngay lập tức?
Suy nghĩ về điều này.
Trình Vĩ lại hoảng sợ mất một lúc.
Những thuộc hạ khác của Tưởng Phổ Trạch nhìn thấy gã cầm đầu bọn họ bị Lâm Bình đả thương.
Lần lượt nhao nhao chửi bởi. "Mày hẳn là muốn chết"
Rồi đồng loạt lao tới phía Lâm Bình.
Nhưng.
Gần như cùng một lúc đó.
Cũng không thấy Lâm Bình động đậy. Tất cả những gã đàn ông cao to mặc đồ đen nhào về phía anh và muốn đấm đá anh không khác gì Vinh Uy.
Trong tích tắc, lấy Lâm Bình làm tâm để mà tạo thành một vòng tròn phóng to, bọn họ đồng loạt bị bay ngược ra phía xung quanh.
Kêu rên không ngớt.
Lúc này.
Sài Thiệu Huy, người đã sợ hãi muốn tè ra quần, kinh ngạc nhìn cảnh này.
Đảng kinh ngạc.
Vẻ mặt của những người khác cũng vô cùng đặc sắc.
Chỉ có Nguyễn Hoài Nam vẫn luôn ngồi trên sô pha trong hộp, thích thú xem cảnh này.
Từ đầu đến cuối không có chút dấu vết nào của sự lo lắng.
Đối với màn trình diễn của Lâm Bình, thậm chí còn không có dù chỉ là nửa điểm ngạc nhiên.
Ngoài cửa, Tưởng Phổ Trạch vốn đang ôm chị Thủy, chờ thuộc hạ đưa Lâm Bình cùng Sài Thiệu Huy ra ngoài.
Nhưng sau khi nhìn thấy tất cả thuộc hạ của mình đều đã nằm xuống. Nét mặt ông ta ngay lập tức thay đổi.
Lộ ra một dấu vết của sự u ám cùng lo ngại.
Mà lúc này.
Một bóng người cao gầy nhưng thân hình mạnh mẽ rắn rỏi từ trong cửa hộp từng bước một đi ra.
Xuất hiện ở trong tầm mắt của ông ta.
Và sau khi nhìn rõ bóng dáng đang đi tới này.
Tưởng Phổ Trạch, người vừa đầy lửa giận sắp bộc phát khi bên trong có người dám can đảm động thủ với thuộc hạ của mình, toàn thân lập tức cứng đờ.
Giờ khắc này.
Ông ta bỗng nhiên có phản ứng.
Tại sao ban nãy khi nghe đến cái tên Lâm Bình ông ta lại có cảm giác quen thuộc, cứ như đã nghe thấy ở đâu đó rôi.