Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

Chương 425: Mau đi thôi

Nghe Dư Long Phi nói thế, sắc mặt của Lâm Bình đầy vẻ thờ ơ, không chút động lòng.

Chỉ nhìn Nguyễn Xuyên một cái.

Nguyễn Xuyên ngay lập tức hiểu ý.

Đi về phía trước.

Một chân đạp lên phía chân phải của Dư Long Phi. “Rắc!”

Ngay tức khắc.

Một âm thanh nứt xương phát ra rõ ràng. "Aaaa~"

Sắc mặt của Dư Long Phi bỗng nhăn lại và một cơn đau thấu tim ập đến, khiến gã ta kêu la thảm thiết.

Âm thanh thảm thương vô cùng.

Sắc mặt trắng bệch nhăn nhỏ.

Tiếng kêu la thảm thiết này khiến cho những hàng xóm xung quanh ai nấy đều sởn tai gai óc.

Có phần sợ hãi khi nhìn Nguyễn Xuyên.

Không ai nghĩ đến. Nguyễn Xuyên lại gan dạ như thế đối xử với cậu chủ nhà họ Dư Dư Long Phi, nói ra tay là ra tay. Trực tiếp làm gãy một bên chân của gã ta.

Đây là điều mà họ không dám tưởng tượng trước đây. “Xin lỗi”.

Lúc này, Lâm Bình lạnh lùng lên tiếng.

Mặc kệ tiếng kêu thất thanh của Dư Long Phi. Âm thanh thảm thiết cứ vang vọng khắp phòng, nhưng hai từ mà Lâm Bình nói vẫn có thể truyền vào tại của mọi người một cách rõ ràng.

Nhưng chỉ là

Mặc dù Dư Long Phi đã nghe thấy nhưng với một Dư Long Phi trước đây chưa từng chịu đựng qua nỗi đau như vậy, nên không hề có tâm trí mà quan tâm đến Lâm Bình.

Chỉ có thể ôm chặt lấy chân phải, kêu la không ngừng. “Sau ba giây còn không xin lỗi, đánh gãy chân trái của hắn”.

Lâm Bình lạnh lùng nói tiếp. “Vâng”.

Nguyễn Xuyên gật đầu đáp lời. Nhìn Dư Long Phi một cách lạnh lùng, bắt đầu tính giờ.

Lần này, sau khi nghe thấy lời nói này, Dư Long Phi không còn dám uy hiếp Lâm Bình nữa, cũng không dám xem như chưa từng nghe thấy.

Vừa đúng lúc Nguyễn Xuyên lại chuẩn bị ra tay.

Dư Long Phi giật mình sợ hãi, nhanh chóng chịu đựng nỗi đau thấu tim ở phía chân phải và lập tức quỳ xuống trước mặt Hà An Phúc. “Ngài....ngài Phúc, xin... xin lỗi, tôi là súc vật, mong ngài độ lượng, đừng chấp với những kẻ như tôi.

Dư Long Phi đau đến toát cả mồ hôi lạnh, nói với giọng điệu ngắt quãng. Tuy nhiên, khi Lâm Bình quay lưng lại thì trong đôi mắt của gã ta tràn đầy nỗi oán hận.

Hà An Phúc đến bây giờ vẫn có chút chưa kịp phản ứng lại.

Hà Tiểu Niệm cũng hơi sợ hãi và đứng kế bên Hà An Phúc.

Chỉ có Hà Tuấn Lương nhìn Dư Long Phi. Cơn giận dữ cháy hừng hực như muốn thiêu đốt toàn thân. "Dư Phi Long, tôi #@%!??”

Hà Tuấn Lương giận dữ mắng chửi.

Đột nhiên đứng dậy.

Xông đến trước mặt Dư Long Phi và một chân đá vào ngực gã ta.

Khiến Dư Long Phi ngã lăn xuống đất.

Xương sườn của Dư Long Phi vốn đã bị gãy, lần này lại bị một Hà Tuấn Lương đang giận dữ đến đỉnh điểm đá đến nằm luôn xuống đất. Không sao đứng dậy được nữa.

Chỉ có thể kêu la không ngừng.

Tuy nhiên.

Điều này vẫn không thể dập tắt được cơn giận dữ của Hà Tuấn Lương.

Hà Tuấn Lương bây giờ giống như đang phát điên lên vậy.

Anh ta điên cuồng đá vào Dư Long Phi, cú này đến cú khác, dường như muốn trút hết toàn bộ sự căm phần vào lúc này.

Thấy thế.

Tất cả hàng xóm khi nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy có chút hoảng sợ. Hoàn toàn không ngờ rằng, một Hà Tuấn Lương ngày thường luôn nhã nhận điềm đạm, lại có thể “tàn nhẫn” đến vậy!

Đương nhiên.

Cũng có một số hàng xóm hơi nhút nhát. Đã lén lút rời khỏi, sợ mai này nhà họ Dư trả thù sẽ liên luỵ đến mình.

Rất nhanh.

Dư Long Phi đã bị Hà Tuấn Lương đá đến chảy cả máu mũi và máu miệng. Cuộn tròn lại nằm ở dưới đất.

Đến lúc này Lâm Bình mới bước qua đấy.

Kéo Hà Tuấn Lương lại. “Tuấn Lương, đừng đá nữa, đá nữa gã ta sẽ chết đấy”.

Lâm Bình nói nhỏ.

Đương nhiên, Lâm Bình không sợ sẽ xảy ra chuyện gì nếu giết chết Dư Long Phi.

Mà là.

Nếu giết Dư Long Phi thì tuyệt đối không thể để Hà

Tuấn Lương ra tay. Dù sao thì Hà Tuấn Lương cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

Lúc này, với một Hà Tuấn Lương đã mất đi lý trí có lẽ sẽ không cảm thấy gì khi giết người, nhưng đợi đến khi anh ta tỉnh táo trở lại, rất có thể sẽ để lại một ám ảnh suốt cả đời cho Hà Tuấn Lương.

Giọng nói của Lâm Bình truyền vào trong tại của Hà Tuấn Lương, khiến đôi mắt đỏ ngầu của Hà Tuấn Lương dần dần trở lại như trước. “Lâm Bình, cảm ơn anh”.

Sau khi hít thở sâu, Hà Tuấn Lương nhìn Lâm Bình đầy sự biết ơn.

Sau đó lại nói: “Chúng ta mau đi thôi”.

Đang nói.

Thì liền qua đỡ Hà An Phúc dậy, cũng không có ý định thu dọn đồ đạc, nhanh chóng chuẩn bị rời khỏi thành phố Vinh. “Đi đâu?” Lâm Bình hỏi. “Chúng ta đánh Dư Long Phi ra nông nỗi này, nhà họ Dư chắc chắn sẽ trả thù, nhân lúc người của nhà họ Dư chưa đến, chúng ta còn chút thời gian, mau chạy đi. Trốn khỏi thành phố Vinh, rời khỏi Lạc Dương, đến một nơi mà người của nhà họ Dư không thể kiếm được”. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nha*nh nhất

Hà Tuấn Lương vội vàng nói.

Trước đó, anh ta đã bàn bạc sẵn với Hà An Phúc rồi. Chỉ cần Hà Tiểu Niệm quay về, dù cho có không nỡ rời xa nơi đã sinh sống cả đời thì họ cũng phải rời khỏi.

Chỉ có như vậy mới có thể thoát khỏi nanh vuốt của nhà họ Dư. “Đúng rồi, Lâm Bình, lần này cám ơn cháu nhé, chúng ta cùng đi đi, nếu cứ chần chừ sợ sẽ không kịp”.

Hà An Phúc cũng vội vàng nói.

Nghe thế.

Lâm Bình khẽ gật đầu. “Chúng ta đến Dung Thành trước”.

Lâm Bình nói rằng

Nhưng mà.

Đi Dung Thành không phải vì trốn tránh nhà họ Dư.

Mà là,

Đi Dung Thành, kiếm một bác sĩ khoa chỉnh hình giỏi nhất để chữa trị cho chân của Hà An Phúc.

Chỉ là Lâm Bình không có giải thích cụ thể, anh biết rằng, cho dù bây giờ anh có nói với gia đình Hà An Phúc rằng không cần phải sợ nhà họ Dư thì họ cũng sẽ không tin.

Ngay tức khắc.

Lâm Bình cũng đỡ lấy Hà An Phúc đi ra ngoài.

Đồng thời, anh cũng nhìn Nguyễn Xuyên một cái Nguyễn Xuyên hiểu ý.

Nhưng mà.

Hành động này lại bị Hà An Phúc nhìn thấy.

Hà An Phúc không biết Lâm Bình kêu Nguyễn Xuyên làm việc gì, nhưng từ thái độ trước đây thấy được, cho dù Nguyễn Xuyên bây giờ có giết chết Dư Long Phi thì Hà An Phúc cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.

Thế là Hà An Phúc vội nói rằng: “Lâm Bình, nhà chú đã gây rắc rối lớn cho cháu rồi, chúng ta mau đi thôi”. Lời nói đầy ẩn ý.

Nếu giết Dư Long Phi thì sẽ trở thành kẻ giết người.

Cho dù Dư Long Phi đúng là tội ác tày trời nhưng Hà An Phúc cũng chỉ mong rằng Dư Long Phi có thể có được sự trừng phạt thích đáng, chứ không phải là giết chết gã ta.

Nghe vậy. “Đi thôi”.

Lâm Bình nói.

Nếu đã như vậy.

Vậy thì tạm thời tha mạng cho Dư Long Phi, sau này sẽ từ từ tính sổ với gã ta. Lúc này, vẫn nên đi kiếm bác sĩ khoa chỉnh hình chữa trị cho chân của Hà An Phúc là trên hết. "Vâng”.

Nguyễn Xuyên lập tức trả lời, sau đó thì đi qua lấy xe. Sau khi Hà An Phúc chào tạm biệt với các hàng xóm thì lên xe.

Nhấn Mở Bình Luận