Chương 433: Uy hiếp "Hu.......hu......"
Dư Bình Hải vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, thở không ra hơi, hai tay vô thức nằm lấy cánh tay Lâm Bình đang siết chặt cổ ông ta, dùng sức muốn thoát ra. “Đợi mà ra toà đi.”
Cuối cùng.
Vào lúc mắt Dư Bình Hải dường như trợn trắng lên thì cuối cùng Lâm Bình cũng buông tay ra.
Phịch phịch.
Dư Bình Hải trực tiếp té xuống ngồi trên đất.
Thở mạnh mấy hơi lớn để lấy lại trạng thái bình thường. Như hận không thể g hết không khí hít vào trong phối mình.
Cả đời này, lần đầu tiên Dư Bình Hải lại cảm thấy không khí trong bệnh viện lại trong lành đến như thế. Sau khi Dư Bình Hải hít thở lấy lại hơi thì nhìn lại, Lâm
Bình đã biến mất khỏi tầm mắt của ông ta. Dư Bình Hải lúc này thực sự vô cùng kinh ngạc và tức giận.
Đầu tiên là con trai bị người ta đánh gãy xương sườn, chân thì bị phế luôn rồi, sau khi đến Dung Thành, ông ta đã không có chút địa vị nào, bây giờ chỉ còn chút xíu nữa là bị người ta bóp chết.
Cả đời này của ông ta, chưa từng chịu cục tức nào lớn như vậy. “Xem ra, người mà vừa rồi Thái Bùi phải làm phẫu thuật là người của nhà họ Hà.”
Dư Bình Hải vô cùng giận dữ.
Hai mắt đỏ cả lên.
Lúc này, ông ta chỉ muốn giết chết hết cả nhà của Lâm Bình và Hà An Phúc, đã không còn đơn giản chỉ là trả thù cho con trai, còn phải lấy được quả thận của Hà Tiểu Niệm.
Nhiều hơn là vì chính bản thân ông ta. “Nếu như ông đây mà không khiến mấy người chết hết thì thề không làm người.”
Dư Bình Hải tức giận nắm chặt tay đấm mạnh vào tường.
Nhưng ngay sau đó.
Dư Bình Hải liền rút tay về, ôm chặt tay, đau đến mức sắp nhảy cả lên.
Cảnh tượng này, đúng lúc lại bị một người y tá đi ngang qua nhìn thấy.
Nhìn ông ta với anh mắt có chút giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, vào lúc Lâm Bình với Hà Tuấn Lương và Hà Tiểu Niệm đang cùng nhau chờ đợi, Một người đàn ông trung niên uy nghiêm, sau vài câu hỏi thăm thì bước chân vội vã đi đến “Lâm Bình.
Sau khi gặp được Lâm Bình, cảm giác hào quang uy nghiêm phát ra trên người người đàn ông đó trong chốc lát, gần như hoàn toàn biến mất, ngược lại lại mang theo một nụ cười cung kính.
Người này, không phải ai khác mà chính là Tưởng Phổ Trạch Tưởng đại ca uy chấn Dung Thành.
Sau khi Lâm Bình nhìn thấy hắn ta, có chút ngạc nhiên: “Sao anh lại đến đây?” “Chuyện này, lúc trước Dư Bình Hải gọi điện thoại cho tôi.... Tưởng Phổ Trạch lập tức không có giấu giếm gì, nói lại hết những chuyện mà Dư Bình Hải tìm hắn ta xin giúp đỡ.
Đương nhiên, trong đó cũng có nói tốt một chút cho chính mình, nói bản thân sau khi nghe xong thì đã lập tức nghiêm nghị từ chối.
Sau đó thì đã nhanh chóng chạy đến đây.
Sau khi nói xong. Lâm Bình nhìn hắn ta cười mà như không cười.
Cũng không đâm chọc gì. Trên mặt Tưởng Phổ Trạch nở một nụ cười hơi ngại ngùng.
Sau đó, Tưởng Phổ Trạch cũng không có hỏi cụ thể thêm Dư Hải Bình rốt cuộc làm thế nào lại đắc tội với Lâm Bình.
Chỉ là hỏi: “Cậu Lâm, có cần tôi giúp cậu ra tay không, giải quyết nhà họ Dư?”
Thế lực của nhà họ Dư ở Thành phố Vinh vô cùng vững mạnh, đối với Tưởng Phổ Trạch mà nói, nếu như muốn giải quyết nhà họ Dư thì cũng là một chuyện khá là rắc rối.
Nhưng nếu như giải quyết chuyện này có thể đổi lại được tình nghĩa và cái nhìn thiện cảm của Lâm Thanh Sơn đối với mình, Tưởng Phổ Trạch cảm thấy như vậy cũng hoàn toàn xứng đáng.
Nếu thật sự có thể như vậy, nhận được sự ủng hộ của Lâm Thanh Sơn, sau này cha tuyệt đối sẽ không nói bản thân mình luôn làm ông mất mặt, không lo chính sự, không bằng hai người anh nữa.
Mà hắn ta ở trong nhà cũng sẽ mở mày mở mặt. Cùng với đó, là có được chỗ dựa vững chắc Lâm Thanh Sơn.
Sau này, đừng nói là Lạc Dương Dung Thành mà đến cả đất nước này, hắn ta cũng đã trở thành một nhân vật có tiếng tăm.
Chỉ có điều, sau khi Tưởng Phổ Trạch hỏi xong, Lâm Bình lạ lắc đầu.
Khiến Tưởng Phổ Trạch hơi có chút thất vọng.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Bình lại hỏi: “Nhà họ Dư có trong sạch không?” Tưởng Phổ Trạch đương nhiên hiểu rõ “trong sạch” mà
Lâm Bình nói là có ý gì.
Ngay tức khắc, Tưởng Phổ Trạch liền lắc đầu nói: “Nhà họ Dư ở Thành phố Vinh làm mưa làm gió đã nhiều năm như vậy rồi, tuyệt đối không trong sạch, chỉ là nếu như muốn tìm thấy chứng cứ thì có thể sẽ hơi khó khăn. “Chỉ cần cái đuôi không sạch sẽ thì sợ gì không tìm được chứng cứ.
Lâm Bình lạnh cười nói. “Cũng đúng, đối với cậu mà nói, tự nhiên sẽ không phải là chuyện gì khó.” Trên mặt của Tưởng Phổ Trạch lập tức nở ra một nụ cười mạng theo chút ý nịnh nọt.
Lúc đến, Tưởng Phổ Trạch không gặp Dư Bình Hải. Nhưng lúc hắn đi khỏi lại đúng lúc đụng phải Dư Bình
Hải.
Sau khi gặp mặt Tưởng Phổ Trạch, ngay cả khi trong lòng Dư Bình Hải có bất mãn lớn thế nào đi nữa, nhưng cũng không thể làm như không nhìn thấy gì. Cập n*hật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.cом
Càng huống hồ gì, bây giờ Dư Bình Hải còn muốn chứng thực với Tưởng Phổ Trạch một chuyện, rốt cuộc Lâm Bình là nhân vật ở phương nào, mà cả Tưởng Phổ Trạch cũng phải kiêng nể.
Đã đồng ý giúp đỡ rồi, nhưng trong chớp mắt thì lại lật long. Lúc đang tức giận Dư Bình Hải không hề nghĩ nhiều, nhưng sau khi bình tĩnh lại, đầu óc Dư Bình Hải bắt đầu hoạt động trở lại.
Cảm thấy chuyện này có nhiều điều kỳ lạ. “Cậu Tưởng, sao cậu lại đến bệnh viện?”
Dư Bình Hải lập tức chào hỏi. Sau đó bước đến gần.
Nghe thấy giọng nói, sau khi nhìn thấy Dư Bình Hải, vẻ mặt Tưởng Phổ Trạch có chút lạnh lùng, nhưng vẫn đứng lại. “Thế nào? Ông đến được? Tôi không đến được sao?” Tưởng Phổ Trạch liếc nhìn Dư Bình Hải, Nhìn thấy thái độ này của Tưởng Phổ Trạch, trong lòng Dư Bình Hải có chút khó chịu, nhưng vẫn nhịn hết mọi cảm xúc: “Ý tôi không phải như vậy, cậu Tưởng, lúc trước “Đừng tìm tôi, tôi không giúp gì được ông đâu, cũng sẽ không giúp.
Tưởng Phổ Trạch trực tiếp từ chối.
Nghe xong.
Trong chốc lát sắc mặt của Dư Bình Hải đã trở nên rất khó coi, nhưng rất nhanh sau đó, trên gương mặt ông ta lại mang theo nụ cười: “Tôi không phải muốn đến làm phiền cậu Tưởng giúp tôi, tôi chỉ muốn nghe ngóng một chút, cái tên Lâm Bình kia ... có thân phận gì vậy? Nếu như tiện nói thì vẫn mong cậu Tưởng có thể nói cho tôi nghe một ít? Tôi nhất định sẽ ghi nhận cái ân tình này của cậu." “Đừng, tôi với ông không hề có bất cứ ân tình nào”
Tuy nhiên . Sau khi nghe thấy lời mà Dư Bình Hải nói, Tưởng Phổ Trạch lại trực tiếp nói, bỏ qua mối quan hệ với Dư Bình Hải. “Ông …....
Với thân phận địa vị như Tưởng Phổ Trạch, không phải là người mà Dư Bình Hải ông ta có thể đắc tội được, nhưng lúc này, Dư Bình Hải cũng có chút nhịn không nổi nữa. “Dám đắc tội với cậu. Lâm, ông cứ đợi chết đi.”
Tưởng Phổ Trạch lạnh lùng nói một câu. Mặc kệ rời đi.
Để lại vẻ mặt vô cùng đặc sắc của Dư Bình Hải ở đó. “Mắc cười, giỡn cái quỷ gì chứ."
Cuối cùng, Dư Bình Hải mắng thầm trong miệng.
Nhưng sau khi mắng xong, sắc mặt Dư Bình Hải lại trở nên nghiêm trọng hơn.
Thông qua thái độ ban nãy của Tưởng Phổ Trạch, ý thức của ông ta cũng đã trở nên sáng hơn, lần này chỉ sợ là đá trúng tấm sắt rồi.
Đừng nói là báo thù.
Bây giờ ông ta càng có chút khó hiểu đối với thân phận của Lâm Bình.
Có khi nào sẽ uy hiếp đến cả gia đình mình?